Editor :@chandi519Convert :@vespertine @ Annh Thư139
Ngô Viễn Sơn rút dương vật ra, đem cô ôm vào trong ngực,vỗ từng cái phía sau lưng cô, hống, làm nàng đừng khóc.
Hình ảnh này giống như thật quen thuộc, làm Dư Nhân nhớ tới lúc vừa mới đến thành phố .
Lúc đó cô từ quê vừa mới chuyển tới nơi này,có rất nhiều chuyện không hiểu, rất nhiều đồ không quen dùng, cô bé 11-12 tuổi , nội tâm đang là thời điểm mẫn cảm , ở trường bị bạn học nói là đồ nhà quê đến từ nông thôn ,rồi bị bạn học nữ cô lập, bị bạn nam bắt nạn , không dám đánh lại cũng không dám cáo trạng,lúc ủy khuất chịu không nổi liền một mình trốn đi trộm khóc, nghĩ cô sao lại vô dụng như vậy , nếu là Tiền Mong Mong đối mặt với chuyện như vậy phỏng không chừng đã sớm cùng đối phương đánh nhau rồi.
Cô có đôi khi cũng nghĩ, cô hẳn nên phản kháng, dù sao cũng không thể để cho người khác vừa mắng vừa bắt nạn cô. Nhưng lần sau đối mặt trong mắt lại một mảnh lạnh nhạt , trong lòng cô vẫn mênh mang không có niềm tin , bên cạnh cô một người giúp cô cũng không có,người sẽ thay cô đương đầu đều ở quê , mà cô bị đưa lên thành phố… bị trói buộc bởi ba mẹ
Trói buộc thì sao có thể kể khổ đây, sẽ bị vứt bỏ.
Cho nên Dư Nhân lựa chọn yên lặng chịu đựng, người cũng càng thêm trầm mặc. Không học liền chui vào trong phòng học tập, ngày thường cũng không ra ngoài đi chơi, càng không có bạn học quen biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhan-vong/446558/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.