Chương trước
Chương sau
Sự thật đã chứng minh rằng trực giác của Cố Tri Vi rất chính xác. Trong ván này, cô đã bị Chúc Nghiên ù bao, còn là bộ bảy đôi màu xanh Rồng nữa.

“Nghiên Nghiên, thật sự cảm ơn em đã nương tay nhé, thế mà lại không ù anh bảy lá đó.” Bao Viễn Phi đắm chìm trong niềm vui thoát nạn.

Bởi vì anh ấy cũng chơi một con bảy ở vòng cuối cùng, Chúc Nghiên đã không làm hỏng bài của anh ấy và để anh ấy đi. Sau một vòng quay, Cố Tri Vi cũng chơi một quân bài bảy rồi ù bao cho Chúc Nghiên.

Nghe Bao Viễn Phi nói vậy, Chúc Nghiên mỉm cười với vẻ mặt thờ ơ: “Em nghĩ hẳn là còn một lá bảy nữa, cứ từ từ cái đã.”

Thực ra là do vừa rồi khi Chúc Ngạn Vũ đi vệ sinh, anh ấy đi ngang qua Cố Tri Vi, thấy Cố Tri Vi có một quân bảy, liền nói gì đó với Chúc Nghiên.

Vì vậy, Chúc Nghiên đợi Cố Tri Vi chơi lá bảy ra.

Nhưng Bao Viễn Phi và những người khác đâu có biết chuyện đó.

Cho nên nghe thấy Chúc Nghiên trả lời như thế, Tiết Thịnh cũng cười cười, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy thì em cũng thích mạo hiểm thật đấy, trên bàn chỉ có hai lá bài mà em còn dám chơi như thế.”

“Người không biết còn tưởng em có đôi mắt nhìn thấu mọi vật, nhìn thấy bài của Vi Vi nên mới chờ cô ấy ra lá bảy đấy.”

Tiết Thịnh nói, nụ cười trên khuôn mặt của Chúc Nghiên dần dần biến mất, cô ta cũng có chút xấu hổ: “Sao mà được chứ, nếu em mà có khả năng nhìn thấu vật thì chẳng phải nhìn thấy hết bài của mấy anh rồi còn gì?”

Sau đó, Bao Viễn Phi thúc giục khởi động lại trò chơi và thay đổi chủ đề. Về phần Chúc Nghiên, cô ta không quên nhắc Cố Tri Vi chấp nhận hình phạt nữa. Cô không những bị mất thẻ bài mà còn phải dán giấy lên mặt.

Tiết Thịnh cho rằng suy cho cùng cô là con gái, nghĩ dán một xíu cho có thôi mà được rồi. Nhưng Chúc Nghiên lại từ chối, cô ta thắng được bao nhiêu thẻ bài thì Cố Tri Vi phải dán bấy nhiêu giấy lên mới được.

Khi Giang Thuật trở lại phòng chơi bài sau khi trả lời điện thoại xong thì Cố Tri Vi đã bị dán 20 tờ giấy lên mặt rồi. Mặt cô vốn đã nhỏ, chắc chỉ to bằng lòng bàn tay anh nên 20 tờ giấy đã có thể che hết khuôn mặt của cô rồi, chưa kể vẻ mặt đó trông buồn cười thôi rồi. Ngoài ra, Cố Tri Vi còn rất hợp tác làm vẻ mặt hài hước cho mọi người xem nữa. Lúc này, trong phòng mấy người đều cười rộ lên, ngay cả Tiết Thịnh cũng nhịn không được.

Anh không cười Cố Tri Vi xấu xí vì đã thua bị dán giấy lên mặt, mà cảm thấy rằng cô có một tính cách tốt, ấm áp và mềm mại như một mặt trời nhỏ, khiến mọi người xung quanh cô đều cảm thấy thoải mái.

Kết quả, Tiết Thịnh nhìn thấy Giang Thuật trở về thì lập tức kéo đôi môi đang cười về lại. Nụ cười trên mặt anh ấy lập tức tắt lịm, lo lắng nhìn người đàn ông đang tiến đến với vẻ mặt u ám.

Giang Thuật khẽ cau mày, nhìn trên mặt Cố Tri Vi dán đầy giấy, trong lòng anh có một cảm xúc khó tả. Anh chỉ cảm thấy lòng mình hơi chua và khó chịu, hơi ngột ngạt. Cảm xúc dường như dao động khó nói lên lời.

Khi Cố Tri Vi nhìn thấy anh, cô cũng thu lại vẻ mặt nhăn nhó, tỏ ra hơi xấu hổ: “Tôi xin lỗi, Giang Thuật… Tôi thua mất rồi.” Trong phút chốc cô đã thua một ván lớn, với giới hạn là 20 thẻ bài, nên cô đã làm mất đi 20. Điều đó đã phá vỡ huyền thoại về sự bất khả chiến bại của Giang Thuật.

Cố Tri Vi cảm thấy có lỗi với Giang Thuật. Kỷ lục trước đây của anh quá đẹp mà lại bị phá hủy trong tay cô mất rồi.

Giang Thuật không coi trọng việc đó, chỉ là nhìn tờ giấy trên mặt cô một hồi, càng xem càng cảm thấy chướng mắt. Cuối cùng, anh đưa tay gỡ từng tờ giấy bạc trên mặt của Cố Tri Vi. Chuyển động của Giang Thuật rất nhẹ nhàng đến nỗi Cố Tri Vi hoàn toàn không cảm thấy rằng mấy tờ giấy đã được gỡ xuống.

“Anh Giang Thuật, anh đang làm gì thế?” Chúc Nghiên nhíu mày, có chút không vui. Khó khăn lắm cô ta mới thắng được Cố Tri Vi một lần, áp đảo cô và khiến cho cô mất mặt. Mới vừa dán cho chút xíu thôi mà.

Bao Viễn Phi đó giờ luôn có tinh thần cạnh tranh và theo đuổi sự công bằng công lý.

Vì vậy, anh ấy cũng cảm thấy rằng thật không công bằng khi Giang Thuật trực tiếp gỡ những tờ giấy trên mặt Cố Tri Vi như thế. “Đúng rồi đó A Thụ, quy tắc là quy tắc, hơn nữa thứ này được dán bằng nước, sẽ không làm tổn thương da đâu...”

Giang Thuật tỏ ra không nghe thấy gì, tiếp tục nhặt tờ giấy ra cho đến khi khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú của Cố Tri Vi trở lại như cũ. Cuối cùng anh cũng hài lòng, tâm trạng của anh đã được cải thiện lên rất nhiều.

Sau đó, giữa tiếng la hét không phục của Bao Viễn Phi, Giang Thuật đã dán hai mươi mảnh giấy đó lên mặt của chính mình. Giọng điệu vẫn lạnh lùng như vậy: “Có chơi có chịu, tôi dán cho.”

Nói như vậy, Bao Viễn Phi cũng không còn gì để nói nữa: “Cũng được, dù sao vợ cậu chơi cho cậu, nếu cô ấy thua thì cậu bị phạt, cũng không phải là không được.”

“Ai bảo hai người là vợ chồng cơ chứ? Vợ chồng là một thể đó mà.” Tiết Thịnh buồn cười, bầu không khí trên bàn lập tức dịu đi.

Ván tiếp theo vẫn là do Cố Tri Vi chơi, Giang Thuật ở một bên giúp cô coi bài.

Anh ngồi bên cạnh cô, một tay đưa ra sau lưng của Cố Tri Vi, gần như nửa ôm lấy cô, giúp cô sắp xếp và đọc các quân bài, dạy cô cách chơi bài và nên giữ những quân bài nào.

||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||

Sau khi Giang Thuật dạy, Cố Tri Vi nhận ra cô dường như có thể hiểu được các quân bài rồi.

Ví dụ như ba, bốn, năm là một bộ bài, ba cái sáu vạn cũng là một bộ bài, hai quân bài giống nhau được gọi là “mạt chược”.

Sau khi chơi một vài lần, Cố Tri Vi cuối cùng cũng đã thắng được một lần. Một cặp lớn màu xanh, còn là khung đỏ có hoa nữa chứ, cho nên thắng được một ván lớn.



“Em thắng rồi! Thắng thật rồi nè!” Cố Tri Vi không thể tin được khi Chúc Nghiên đánh con bài mà cô đang suy nghĩ trong đầu. Đôi mắt quả hạnh của cô mở to ra, miệng chữ O, quay người vui vẻ ôm lấy Giang Thuật: “Giang Thuật, tôi ù rồi! Tôi biết chơi rồi này!”

Những người còn lại trên bàn đều ngừng cử động, ánh mắt tập trung vào Cố Tri Vi và Giang Thuật, sắc mặt khác hẳn.

Bao Viễn Phi không ngờ là Cố Tri Vi lại giành được một quân bài lớn như thế! Tiết Thịnh thì lại rất ngạc nhiên trước phản ứng của Giang Thuật.

Anh bị Cố Tri Vi ôm trọn vào lòng, nhưng cơ thể anh chỉ cứng đờ trong giây lát, sau đó anh ôm cô gái nhỏ lại. Anh cũng vỗ nhẹ vào lưng cô, mỉm cười khẳng định và động viên cô: “Ừm, em ù bài rồi.”

“Giỏi lắm.”

Tiết Thịnh: Anh ấy thề là từ khi quen biết Giang Thuật lâu như vậy, anh ấy chưa bao giờ thấy anh đối xử với người khác như thế bao giờ cả.

Chưa nói đến người khác giới, ngay cả những người anh em tốt với anh đó mà anh còn chưa từng cổ vũ và khen ngợi như thế bao giờ cả. Hơn nữa khi nãy anh còn cười dịu dàng như thế, ai không biết cứ ngỡ mùa xuân đã về.

Khuôn mặt của Chúc Nghiên xấu xí một cách đáng ngạc nhiên.

Cô ta muốn ngăn Cố Tri Vi và Giang Thuật ôm nhau, nhưng Chúc Ngạn Vũ đã giữ lấy vai cô ta, giữ cô ta lại. Chúc Ngạn Vũ lắc đầu với cô ta, ánh mắt anh như đang bảo với Chúc Nghiên là đừng làm những việc không cần thiết.

Bây giờ, Chúc Ngạn Vũ có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Giang Thuật và Cố Tri Vi rồi. Mặc dù Giang Thuật và Cố Tri Vi kết hôn vì lợi ích của cả hai gia đình, giữa họ không hề có tình cảm đôi lứa. Nhưng cách thức và bầu không khí mà anh hòa hợp với Cố Tri Vi lại khác với những cặp đôi kết hôn theo thỏa thuận ngoài kia nhiều.

Cứ lấy bố mẹ của Chúc Ngạn Vũ làm ví dụ đi.

Anh ấy chưa bao giờ thấy bầu không khí của bố mẹ mình hòa thuận như Cố Tri Vi và Giang Thuật cả. Giữa họ có một bầu không khí của một cặp đôi yêu nhau, khiến họ trông giống như một cặp đôi đang yêu nhau.

Chúc Ngạn Vũ biết rằng nếu Chúc Nghiên tiến lên vào lúc này thì chắc chắn sẽ khiến cho Giang Thuật khó chịu. Có khi đến cả Bao Viễn Phi và Tiết Thịnh cũng sẽ để lại ấn tượng xấu với cô ta, điều này sẽ ảnh hưởng xấu đến Chúc Nghiên.

“Có chơi có chịu nhé, cô Chúc.”

Trong lúc Cố Tri Vi đang vui mừng, cô cũng không quên khi nãy cô vừa mới thua Chúc Nghiên. Nếu khi nãy Chúc Nghiên đã yêu cầu cô dán giấy thì cô ta cũng đừng học thoát khỏi.

Giang Thuật cũng phải xem cái bộ dạng dán giấy khắp mặt của cô ta như thế nào mới được. Cố Tri Vi cho rằng như thế mới công bằng nhất.

Chúc Nghiên đương nhiên không muốn làm cho mình trở nên buồn cười như Cố Tri Vi khi nãy trước mặt Giang Thuật rồi. Hai chữ miễn cưỡng được viết rõ rành rành trên mặt cô ta. Thấy vậy, Chúc Ngạn Vũ nói: “Dán lên mặt tôi đi, Nghiên Nghiên cũng chỉ chơi giùm tôi thôi.”

Vì khi nãy giấy trên mặt Cố Tri Vi cũng được Giang Thuật chịu dán cho nên chuyện này chỉ có thể bỏ qua thôi. Chỉ là trong lòng của Cố Tri Vi vẫn có chút không cam tâm.

Cô chỉ muốn xem bộ mặt của Chúc Nghiên khi dán đầy những mẫu giấy.

Sáu người họ chơi trong phòng bài cho đến hơn hai giờ sáng.

Kể từ khi Cố Tri Vi giành chiến thắng trước Chúc Nghiên, cô đã trở thành con cưng của Thần chiến thắng. Liên tục ù bài, chưa từng bị ù báo bao giờ.

Cuối cùng, hai anh em Chúc Ngạn Vũ và Chúc Nghiên đều bị dán giấy hết lên mặt. Tất cả đều là kiệt tác của Cố Tri Vi hết.

Vào lúc ba giờ sáng, sự sảng khoái sau khi học mạt chược của Cố Tri Vi dường như bị sự mệt mỏi lấn át. Cô bắt đầu ngáp hết lần này đến lần khác khi đang chơi. Thấy vậy, Giang Thuật nhìn đồng hồ, cảm thấy đã muộn rồi: “Chơi hết ván này thì nghỉ chơi đi, ngày mai còn đi leo núi nữa.”

Giang Thuật nói như thế, không ai phản đối lại cả.

Suy cho cùng mọi người đều biết Giang Thuật nói không chơi nữa là không chơi nữa, có níu giữ nữa thì cũng vô ích. Trước giờ anh luôn là người nói dứt khoát.

Trong ván mạt chược cuối cùng, người chiến thắng là Cố Tri Vi. Cô và Giang Thuật thậm chí còn không đếm xuể, thế rồi họ chào Tiết Thịnh và mấy người khác rồi về trước.

Trước khi đi, Cố Tri Vi rõ ràng đã chú ý đến vẻ mặt do dự không nói nên lời của Chúc Nghiên. Xem vẻ mặt của cô ta, có vẻ như cô ta không muốn cô và Giang Thuật rời đi.

Cố Tri Vi biết cô ta đang lo lắng điều gì. Có lẽ là bởi vì cô ta sợ mình ăn mất Giang Thuật đó mà.

Trên đường trở về phòng, tâm trạng của Cố Tri Vi rất tốt.

Một mặt là vì tối nay cô đã học được cách chơi mạt chược, mặt khác là vì sắp được ngủ chung giường với Giang Thuật. Cô vẫn không quên trước đó Giang Thuật từng nói muốn ngủ chung giường với cô.

“Giang Thuật.”



“Hửm?”

“Tối nay anh thật sự muốn ngủ với tôi sao?”

Giang Thuật không ngờ Cố Tri Vi lại hỏi về vấn đề này sau khi trở về nhà. Anh nghĩ rằng trước khi ra ngoài, vấn đề này đã được hoàn thành rồi chứ.

Cho nên lần này Cố Tri Vi lại nhắc tới, Giang Thuật cho rằng cô có chút băn khoăn, liền nói: “Nếu như em không muốn thì tôi có thể ngủ ở ngoài sofa.”

Trong khi nói, Giang Thuật liếc nhìn ghế sofa. Chiếc ghế sofa dường như không thể chứa nổi anh.

Cố Tri Vi ngây người ra một lúc, sau đó lắc đầu: “Không phải...” Cô còn muốn nói “Không phải tôi không muốn”.

Nhưng cô sợ Giang Thuật sẽ hiểu lầm cô nóng lòng muốn làm gì đó với anh. Vì vậy, ngay khi cô vừa mở lời thì cô lại ngưng lại, không biết nên phản ứng như thế nào cho được.

Cuối cùng Giang Thuật cũng hiểu được ý của cô: “Vậy thì ngủ cùng nhau đi.” Đã hơn ba giờ sáng, năng lượng đã bị đốt cháy hết ở công viên nước mất rồi. Ngay cả Giang Thuật bây giờ cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi.

Thế rồi, sau khi chắc chắn rằng Cố Tri Vi không ngại ngủ chung giường với mình, anh vào phòng tắm thay bộ đồ ngủ và tắm rửa trong chốc lát. Cố Tri Vi đợi anh đi vệ sinh trước, cô lấy điện thoại di động gọi cho Khang Vãn Ninh và những người khác, hỏi họ đã về tới chưa. Kết quả là Khang Vãn Ninh không nghe điện thoại, không biết xảy ra chuyện gì rồi nữa.

Ước chừng mười phút sau, Giang Thuật từ phòng tắm đi ra.

Anh mặc một bộ đồ ngủ dài tay màu đen, làm bằng lụa băng, mềm mượt và mát mẻ, kiểu dáng rất kín đáo.

Chỉ là một cúc áo khoác của Giang Thuật bị bung ra, lộ ra cơ ngực cuồn cuộn, khiến Cố Tri Vi vô thức bị thu hút vào.

“Tôi xong rồi.” Giang Thuật nói một tiếng rồi đi thẳng lên giường, không thèm để ý đến ánh mắt Cố Tri Vi đang nhìn mình chằm chằm. Cố Tri Vi tỉnh ra sau khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, vội vàng quay mặt đi và chạy lon ton vào phòng tắm.

Thấy cô vội vàng rời đi, Giang Thuật vừa ngồi trên giường nuốt trái kế dưới vòm họng của mình xuống. Anh nhìn xuống, chạm vào đường viền cổ hơi hở của bộ đồ ngủ, anh cài khuy lại.

Khoảng hai mươi phút sau, Cố Tri Vi từ phòng tắm đi ra.

Cô cũng thay bộ đồ ngủ của mình - một chiếc váy ngủ hai dây màu đen với ren hoa gợi cảm ở dưới góc. Giang Thuật đang xem điện thoại di động ở đầu giường, chỉ ngước mắt lên nhìn cô, rồi ánh mắt anh cứng đờ.

Sau đó, Cố Tri Vi thận trọng di chuyển đến cạnh giường trước ánh mắt của người đàn ông.

“Tư thế ngủ của tôi xấu lắm đó…” Cô sợ rằng mình sẽ ôm Giang Thuật hoặc đá anh ra khỏi giường khi cô ngủ vào ban đêm. Vì vậy, cô nói trước một tiếng.

Giang Thuật lặng lẽ định thần lại, trầm giọng ừm một tiếng, không nói gì.

Thế rồi, Cố Tri Vi tắt đèn chính trong phòng, chỉ để lại hai chiếc đèn tường đầu giường và chuyển ánh sáng sang màu cam ấm áp. “Chúc ngủ ngon.” Cố Tri Vi kéo chăn ra và nằm thẳng xuống. Khi nãy cô vừa mới còn buồn ngủ, vậy mà bây giờ không hiểu sao lại tỉnh táo như thế, nhịp tim của cô cũng đang tăng dần lên.

Khoảng cách giữa Giang Thuật và Cố Tri Vi đang ngồi cạnh giường vẫn còn cách khoảng chừng một người. Anh cũng nói “chúc ngủ ngon” với cô, rồi tiếp tục lướt điện thoại của mình. Cố Tri Vi không biết anh đang xem cái gì, nhưng cũng không hỏi.

Có một sự im lặng kéo dài trong phòng.

Có lẽ vì ánh đèn mờ ảo nên cơn buồn ngủ lại ập đến. Cố Tri Vi không nhịn được nữa, mí mắt không ngừng dính vào nhau. Cũng không biết mất bao lâu nhưng dường như cô đã ngủ thiếp đi trong cơn mê.

Trong căn phòng mờ ảo, Cố Tri Vi cảm thấy chiếc đệm bên cạnh dường như đang rơi xuống.

Chìm một chút.

Cô cảm thấy một hơi thở ấm áp lặng lẽ phả vào trán mình, cảm giác mềm mại và nóng bỏng quen thuộc in sâu vào giữa hai lông mày của cô. Cố Tri Vi cảm thấy ngứa ngáy, đưa tay định gãi nhưng lại chạm vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.

Ngay lập tức, cơn buồn ngủ dữ dội dường như bị hơi mát từ lòng bàn tay xua tan đi mất. Cố Tri Vi đột nhiên mở mắt ra, cô thấy khuôn mặt của Giang Thuật đang ghé sát vào cô.

Thình thịch…

Trái tim cô như bị dùi trống đánh mạnh. Cố Tri Vi cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể cô như đang sôi lên, gào thét không ngừng.

Khuôn mặt của Giang Thuật... Ghé sát mình quá.

Đôi môi đỏ tươi của anh kề sát trước mắt cô, Cố Tri Vi đột nhiên nhớ đến sự đụng chạm mềm mại và ấm áp giữa hai lông mày cô vừa rồi. Lòng cô bỗng choáng ngợp, bàng hoàng vô tận.

Có phải anh vừa... Hôn cô đấy không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.