Thảm ở hành lang khách sạn rất mềm mại, khiến Cố Tri Vi có cảm giác như đang đạp lên những đám mây. Cô trố mắt đầy kinh ngạc, cửa thang máy đã mở ra, Giảng Thuật dạo bước đi vào. Anh xoay người về phía Cố Tri Vi, một bàn tay tùy ý che trước cửa thang máy, nói rõ là anh đang chờ cô
Nhưng trái tim Cố Tri Vi vẫn còn đắm chìm trong cảm giác phập phồng lên xuống, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên trống rỗng. Cho nên trong mắt của Giang Thuật, linh hồn của Cố Tri Vi dường như đã bay đi mất, chỉ còn lại một khối thể xác trống rỗng.
“Cố Tri Vi?” Giang Thuật gọi cô một tiếng.
Thấy Cố Tri Vi do dự tập trung ánh mắt vào người mình, Giang Thuật cảm thấy coc chút bất lực. Anh chỉ có thể đi đến nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào thang máy, lúc này anh mới ấn đóng thang máy và ấn số tầng 1L.
Sau khi đi vào thang máy, Giang Thuật buông tay Cố Tri Vi ra để ấn nút, rồi hỏi cô: "Em thật sự không có việc gì chứ?" Anh nghiêng đầu rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên người Cố Tri Vi đang đứng trước mặt mình. Anh vẫn chưa quên dáng vẻ cả khuôn mặt đỏ bừng lúc nãy của cô, giống như đang bị bệnh vậy.
"Không có việc gì… Thật sự không có việc gì." Rốt cuộc Cố Tri Vi cũng lấy lại được tinh thần. Tuy rằng khi cô đối diện với ánh mắt của Giang Thuật, trái tim vẫn đập nhanh đến mức không thể kìm chế, nhưng ít ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-ngot/3389183/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.