Trong hành lang yên tĩnh một lúc lâu.
Cố Tri Vi như bị tra hỏi, vẻ mặt trố mắt, mắt hạnh trợn lên không hề nháy mắt một cái.
Nếu không phải lúc này Giang Thuật còn đang nghiêm túc nhìn cô thì e là Cố Tri Vi đã xem như lúc nãy mình nghe nhầm.
Cố Tri Vi biết Giang Thuật đang chờ cô trả lời.
Nhưng trong lòng cô chột dạ, hơi không dám thừa nhận. Dù sao Giang Thuật không có ý kia về mặt đó với cô, tối nay anh cũng không muốn làm việc này với cô.
Nụ hôn kia hoàn toàn là hành vi ‘lưu manh’ của Cố Tri Vi. Nếu cô thừa nhận thì Giang Thuật có phản cảm không? Dù sao đó rất có thể là nụ hôn đầu của anh…
Cố Tri Vi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, khẽ mở bờ môi muốn giải thích trước: “Tôi, tôi…” Cô ấp úng một hồi, nghĩ mãi không ra lý do liên quan đến việc hôn Giang Thuật.
Đúng lúc này Giang Thuật trầm giọng nói tiếp: “Tôi biết em không cố ý. Không định trách em đâu.” Anh chỉ muốn xác định xem cảm giác trên cằm lúc đó có phải như suy đoán của anh không thôi.
Nhưng sự thông cảm của anh lại làm cho Cố Tri Vi sửng sốt lần nữa: “...” Cô rất muốn nói cho Giang Thuật biết là cô cố ý. Cố ý hôn anh, quyến rũ anh, muốn làm chuyện đó với anh…
Nhưng những suy nghĩ chân thật này thật sự khó mở miệng. Da mặt Cố Tri Vi mỏng, không thể lạnh mặt nói câu “Tường vi lên cây” như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-ngot/3389177/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.