Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhàn nhạt nhìn lướt qua Triệu Phương Diễm đang say rượu, trực tiếp hỏi Tiết Thịnh: “Có thấy vợ tôi không?”
Tiết Thịnh bị vẻ mặt đông cứng của người đàn ông làm kinh hãi, một lát sau mới cố gắng nhớ lại một chút, gật đầu: “Vừa rồi nhìn thấy cô ấy hình như đi về phía sân sau của khách sạn.”
“Bước đi không vững ắm.”
Giang Thuật xong nghe xong, mày nhíu lại, càng lo lắng hơn.
Anh nói cảm ơn với Tiết Thịnh, rồi vội vàng đi về phía sân sau khách sạn.
Tiết Thịnh nhìn theo bóng lưng của anh, cho đến khi Giang Thuật biến mất ở cuối hành lang dẫn tới sân sau, anh ấy mới như có điều suy nghĩ thu hồi tầm mắt.
Vừa rồi Triệu Phương Diễm ngồi xổm ở bên cạnh vừa hay đứng lên, ra sức bắt lấy cánh tay Tiết Thịnh: “Lão Tiết...”
“... Vừa rồi là thứ chó má Giang Thuật hả?”
Tiết Thịnh: “...”
Triệu Phương Diễm tiếp tục: “Anh ta làm sao... Ợ, làm sao vậy?”
“... Không sao cả, Giang Thuật tìm vợ mình.” Tiết Thịnh thở dài, đỡ người lên, vẻ mặt khốn khổ.
Triệu Phương Diễm nghe xong, nhíu mày, ấy vậy mà bật cười, có chút vui sướng khi người gặp họa: “Sao rồi? Anh ta... Vợ anh ta bỏ theo người ta hả?”
Tiết Thịnh: “...”
Cái miệng này của Triệu Phương Diễm thật sự cay độc, thật sự.
“Anh không thể mong chút tốt đẹp cho người ta à?”
“Tôi nhổ vào, cái tên nhũ băng Giang Thuật kia, tôi mà là vợ của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-ngot/3389169/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.