Buổi chiều đầu thu, không khí hanh khô.
Trên trán của mấy người trong hội sinh viên đều đầm đìa mồ hôi, trong lòng bọn họ cũng nóng bừng hừng hực.
Nhưng trước mắt lại bị lời nói của người đàn ông làm cho đông lạnh thấu tim.
Người đàn ông nói…
Cô ấy là vợ của tôi.
Ánh mắt của anh thản nhiên, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa hay là nói dối.
Nhưng lại khiến sắc mặt của nam sinh vừa đưa ra câu hỏi thay đổi trong chớp mắt.
“Vợ, vợ sao?” Mãi một lúc sau nam sinh mới tìm được giọng nói của mình, giọng điệu đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Giang Thuật cũng không quan tâm, thấy bọn họ dường như không còn lời gì muốn nói nữa, anh hơi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó xoay người tiếp tục đi vào trong tòa nhà.
Khi bước lên lầu, anh liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn hai giờ chiều rồi.
…
Phòng học vũ đạo 301.
Ánh nắng ngoài cửa sổ đang lúc chói chang, tiếng ve kêu râm ran không ngừng nghỉ.
Giang Thuật tìm đến phòng học vũ đạo 301, trong phòng học chỉ có một mình Cố Tri Vi đang chuyên tâm luyện múa.
Bên trong phòng học vũ đạo yên tĩnh đang được phát ca khúc múa “Hoắc Nguyên Giáp”.
Tiếng trống nổi lên hòa cùng tiếng đàn tranh vang vang êm tai tạo nên một loại khí thế oai phong lẫm liệt.
Vô cùng phù hợp với dáng múa hoàn mỹ được kết hợp giữa mạnh mẽ và mềm mại của nữ sinh trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-ngot/3389164/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.