Giang Thuật im lặng một lát.
Anh thử tưởng tượng giả thiết của Cố Tri Vi. Nhưng anh thực sự không thể tưởng tượng được hình ảnh mình sẽ hợp đồng kết hôn cùng với cô gái khác.
Quanh quẩn trong tâm trí anh đều là gương mặt của Cố Tri Vi.
Cuối cùng anh bỏ qua giả thiết này, cau mày nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt: "Tại sao lại đưa ra giả thiết này?"
Giang Thuật thấy rất khó hiểu, loại giả thiết không thực tế này thì có nghĩa gì đâu.
Cố Tri Vi đang đau lòng khổ sở, hơn nữa thể chất của cô không thể kiểm soát được nước mắt.
Chóp mũi cô chua xót, hơi nóng tràn vào khóe mắt, bấy giờ đôi mắt đỏ hoe, không khác gì một con thỏ.
Tuy Giang Thuật không trả lời câu hỏi của cô, nhưng trong lòng Cố Tri Vi đã có một đáp án rõ ràng.
Cho nên khi cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, viền mắt hồng hồng, bất chợt cảm thấy tủi thân.
Giọng cô khẽ run, mím môi hít vào, lắc đầu: "Không có gì... tôi ăn no rồi."
"Tôi lên lầu trước đây, lát nữa sẽ dọn dẹp tàn cuộc sau."
"Anh có việc thì đi trước đi." Dứt lời, Cố Tri Vi quay người tựa như trốn tránh rời khỏi phòng ăn.
Giang Thuật thì bị viền mắt đỏ hoe của cô làm cho sững sờ vài giây, sau khi lấy lại tinh thần theo bản năng muốn gọi Cố Tri Vi lại.
Nhưng lý trí lại nói với anh rằng, cho dù anh có gọi cô lại, anh cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-ngot/3389159/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.