Ngồi lâu lắm, khi Diệp Kỳ Trăn đứng lên, chân đều đã tê rần. Nàng chậm rì rì hướng đám người đi đến, gia nhập đại quân tản bộ trên sân thể dục, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Vòng quanh sân thể dục một vòng, nàng không lại gặp Ôn Dư. Ánh đèn lờ mờ, trên đường băng bóng người bị kéo đến thật dài. Diệp Kỳ Trăn máy móc đi phía trước từng bước, nàng tính toán bình tĩnh sau lại hồi ký túc xá, lúc này đôi mắt nhất định hồng đến như con thỏ đi. Đi hai vòng, thái dương Diệp Kỳ Trăn đổ mồ hôi, nàng lấy khăn ướt ra lau, lau xong, nàng xuất thần, nhớ tới bộ dáng Ôn Dư cho nàng khăn giấy —— Xác thật không giống có ác ý. - Sáng sớm, Diệp Kỳ Trăn bị đánh thức vì Đường Tiêu nhắn WeChat như pháo nổ. Mười mấy dòng. 【 tiêu tiêu sái sái 】 Ôn Dư cũng học khoa mỹ thuật 【 tiêu tiêu sái sái 】 tôi cùng khoa với cô ấy 【 tiêu tiêu sái sái】 đây là duyên phận 【 tiêu tiêu sái sái 】 tôi dự cảm sắp thoát kiếp độc thân ...... Còn lại đều là biểu tình bao. Nhiễu người thanh mộng, Diệp Kỳ Trăn nằm trong ổ chăn, mơ mơ màng màng nhìn màn hình di động, giữa mày nhăn đến có thể kẹp chết ruồi bọ, nàng không nhìn nội dung, trước tiên vào cài đặt để Đường Tiêu đừng quấy rầy. Lại có lệ trả lời một câu: Đã hiểu. Tiếp tục ngủ. Diệp Kỳ Trăn thích ngủ nướng, cấp ba bận rộn như vậy, nàng buổi sáng cũng sẽ nán lại giường. Đường Đường không ít lần mắng nàng, nói chưa thấy qua học bá lười nhác như nàng. Bất quá hưởng thụ những ngày ngủ nướng như vậy không được mấy ngày, bởi vì nhập học một tuần sau, chính là tập quân sự. Nam thành gần đây mưa mấy ngày, thời tiết không quá oi bức. Khi sinh viên năm nhất đang cầu nguyện ngày mưa có thể nhiều liên tục mấy ngày, tới 10/9, thời tiết đột nhiên bắt đầu trong. Hơn nữa dự báo thời tiết biểu hiện, kế tiếp mười lăm ngày đều là mặt trời lên cao, vạn dặm không mây, nhiệt độ không khí dao động ở 39 độ C. Đại học Z tập quân sự đúng 10/9 bắt đầu, trong vòng mười lăm ngày, hoàn mỹ xác minh định luật hoàng kim "Nếu tập quân sự trời sẽ nắng". Nghe nói năm rồi tập quân sự đều là ở căn cứ ngoài trường, điều kiện càng gian khổ, năm nay tập quân sự là ở tại trường, đã là vạn hạnh trong bất hạnh. Diệp Kỳ Trăn tái kiến Ôn Dư là ở ngày thứ ba tập quân sự. Trước tòa nghệ thuật có một mảnh đất trống, khoa mỹ thuật vừa lúc cũng ở đó huấn luyện, Diệp Kỳ Trăn chỉ là tùy ý liếc qua đi, kết quả liền liếc mắt một cái thấy Ôn Dư ở đám nữ sinh, nàng mặc quân phục màu lục đậm, dáng người đĩnh bạt, đứng thứ hai từ dưới lên. Học viện nghệ thuật nhiều mỹ nữ, hiển nhiên, Ôn Dư ở giữa các mỹ nữ cũng là nổi bật nhất. Khoa báo chí vốn là an bài huấn luyện ở sân bóng phía nam, thật sự không phải nơi tử tế, vừa đến giữa trưa liền chịu nắng mặt trời, nơi che nắng đều không có, cuối cùng do bọn sinh viên kêu rên khẩn cầu, huấn luyện viên đáp ứng đổi sân. Huấn luyện viên của các nàng họ Tống, tóc ngắn, làn da ngăm đen nam nhân, nhìn cao lớn thô kệch, kỳ thật mềm lòng. Tập quân sự cường độ ngày càng gia tăng, ngày đầu tiên Diệp Kỳ Trăn cảm thấy còn chịu được, ngày hôm sau liền có điểm miễn cưỡng, ngày thứ ba buổi sáng hoàn toàn là vất vả chống đỡ. Nàng thể chất yếu hơn người bình thường, cấp ba tập quân sự một tuần, liền bị cảm nắng quá hai lần, có một lần là trực tiếp té xỉu. Hiện tại đại học tập quân sự, nàng chỉ cầu chính mình không cần lại té xỉu mất mặt trước một đám người. Hôm nay thực nóng bức, cảm giác như bốn mươi mấy độ. Mặt trời chiếu đến mặt đất trắng bệch, chói mắt, lá cây liêu xiêu, cho dù thỉnh thoảng có gió thổi qua, cũng chỉ là một luồng hơi nước nóng, vô ích. "Nghỉ!" "Nghiêm!" "Hướng quẹo phải!" ...... Tống huấn luyện viên tiếng nói dày nặng, thét ra khi giống từng tiếng sấm rền. Hắn là dễ nói chuyện, nhưng huấn luyện lên không chút nào lơi lỏng, nghiêm khắc thật sự, động tác nhất định phải tiêu chuẩn đúng chỗ, đều nhịp mới có thể qua. Diệp Kỳ Trăn cảm giác chính mình chịu không nổi nữa, môi nguyên bản hồng nhuận bắt đầu trở nên trắng, trước mắt hoa lên, đầu cũng nặng, nhất thời không nghe rõ mệnh lệnh của huấn luyện viên, choáng váng chuyển nhầm phương hướng. "Có người vào đại học, liền trái phải đều phân không rõ sao?" Tống huấn luyện viên lại phát ra một tiếng "Sấm rền". Đội ngũ truyền ra một trận cười vang. Diệp Kỳ Trăn cắn môi xấu hổ, nàng nhất sĩ diện, lúc này bị một đống ánh mắt vây truy chặn đường, đều mau ngượng chết. "Không sao chứ?" Hàng phía sau Trịnh Thiên Ngữ nhìn Diệp Kỳ Trăn sắc mặt không tốt lắm, nhỏ giọng nói: "Không thoải mái liền cùng huấn luyện viên nói một tiếng, đừng cố chịu." Diệp Kỳ Trăn cũng cảm thấy cố chịu đựng làm không nổi lại muốn té xỉu, đang muốn nhấc tay kêu báo cáo thời điểm, nàng nghe được huấn luyện viên nói, luyện thêm một lần liền nghỉ ngơi. Tính, nhịn. Huấn luyện viên cho mười phút nghỉ ngơi, nhiều người không rảnh lo chú ý, đều trực tiếp mệt nằm liệt ngồi dưới đất. Cũng may tòa nghệ thuật bên này có mấy cây phượng già, cành lá tốt tươi, nhiều ít có thể che nắng. "Cảm ơn." Diệp Kỳ Trăn nhận nước khoáng La Bối lấy hộ, uống một ngụm mới nhặt về nửa cái mạng, rơi rụng sợi tóc lẫn mồ hôi dính ở thái dương cùng trên cổ đặc biệt khó chịu. Đối diện, khoa mỹ thuật cũng kết thúc huấn luyện, bắt đầu nghỉ ngơi. Hai bên vừa lúc nghiêng đối diện ngồi. "Nữ sinh kia, nhìn xem." "Ai?" "Người đầu tiên trong hàng thứ hai từ dưới lên. Người vừa cởi mũ." Nghỉ ngơi thời gian cũng coi như bát quái thời gian, đại gia bắt đầu chuyện phiếm. La Bối là thích nhất xem náo nhiệt, nàng nhìn sau, lập tức bắt lấy tay Diệp Kỳ Trăn, máy móc lặp lại: "Nữ sinh bên kia, người đầu tiên trong hàng thứ hai từ dưới lên, thật xinh đẹp." Diệp Kỳ Trăn nhìn qua đi, vi diệu, các nàng nói đúng là Ôn Dư. Dưới ánh mặt trời, Ôn Dư cởi mũ, tóc dài búi thấp, gió nhẹ thổi qua tóc mai, hơi hơi tung bay, lười biếng thản nhiên. Tập quân sự phải để mặt mộc, tình huống này còn có thể kinh diễm, đều là da trắng, khung xương đẹp, ngũ quan lập thể xuất sắc. Ba điều này, Ôn Dư chiếm cả. "Chúng ta Diệp Diệp cũng thật xinh đẹp đi." Trịnh Thiên Ngữ trưởng kí túc xá lúc này xen một câu, nàng là trung thành với Diệp Kỳ Trăn, lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Kỳ Trăn thiếu chút nữa bị nàng khen đến mặt đỏ. Diệp Kỳ Trăn cùng Ôn Dư hoàn toàn là hai phong cách, nàng cho người ta ấn tượng tươi mát ánh mặt trời, thực ôn hòa, không phải làm người liếc mắt một cái liền kinh diễm. Nhưng xem đến lâu rồi, sẽ càng ngày càng thấy gần gũi, đặc biệt là khi mỉm cười. Ôn Dư nâng nâng đầu, vừa lúc gặp ánh mắt Diệp Kỳ Trăn đồng dạng chuyển qua tới. Hai người đều ở rìa hàng, ngẩng đầu là có thể đối mặt. Ôn Dư vuốt bên tai tóc mái, nàng cũng không hiểu được ngượng ngùng, nếu Diệp Kỳ Trăn đang nhìn nàng, nàng cũng chính đại quang minh đối diện khuôn mặt trắng nõn lộ hồng kia, thẳng tắp nhìn chằm chằm. Một chút ánh nắng rơi trên má, Diệp Kỳ Trăn siết chặt bình nước khoáng trong tay, có thể là lần trước ở sân thể dục hiểu lầm Ôn Dư, có điểm băn khoăn, lần này nàng không trốn tránh, mà là nhẹ mỉm cười. Như vậy, ngược lại đến phiên Ôn Dư buồn bực, là cười mình? Có ý tứ gì? Mặc kệ có ý tứ gì, nàng đều hướng Diệp Kỳ Trăn cười trở về. "Nhìn cái gì đâu?" Nữ sinh bên cạnh Ôn Dư ngẩng đầu hỏi. Ôn Dư nhìn Kỳ Uẩn liếc mắt một cái, "Không có gì." Theo phương hướng nhìn lại, Kỳ Uẩn như phát hiện lục địa mới, xem náo nhiệt không chê nhiều lời bảo Ôn Dư: "Kia không phải tình địch của cậu sao? Hai người lại đụng độ." Kỳ Uẩn cũng là Nhất trung nghệ thí sinh, tự nhiên biết những chuyện ân oán tình thù của Ôn Dư cùng Diệp Kỳ Trăn khi học cấp ba. Ôn Dư không trả lời Kỳ Uẩn, tỏ vẻ không muốn nói đề tài này. "Các cô cậu có muốn hát không?" Tống huấn luyện viên hỏi một đám học sinh ngồi trên mặt đất, ngồi nghỉ ngơi quá nhàm chán, làm ít hoạt động giải trí. "Muốn!" Vừa nói xong tất cả mọi người đều cao hứng, một đám như tiêm máu gà, chỉ cần không huấn luyện, cái gì cũng được. "Muốn hát cái gì a?" Tống huấn luyện viên lại hỏi. "Nghe huấn luyện viên." Mọi người nhất trí trả lời. "《 bắn bia trở về 》 cũng được chứ?" Tất cả thở dài, còn có nam sinh lớn mật ở đội ngũ gào một câu: "Quá bẩn đi." "Bẩn cái gì bẩn, cái này đi." Tống huấn luyện viên nói xong, trực tiếp nổi lên dẫn nhịp. Mọi người tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ, nhưng hợp lại cùng hát lên, vô cùng đoàn kết phối hợp. Nắng hè chói chang, mồ hôi nóng đầm đìa, mọi người cùng nhau ngồi dưới đất, ra sức cười hát. Diệp Kỳ Trăn ngồi ở giữa đám người, hơi hơi ngửa đầu, cùng nhau đi theo hát. Giống như thực ngốc, ngớ ngẩn một chút tương đối dễ dàng lưu lại hồi ức. Ôn Dư vốn dĩ bất động thanh sắc nhìn, bỗng khóe miệng mang cười. Kỳ Uẩn lần thứ hai theo Ôn Dư nhìn phương hướng nhìn xem, nàng nhìn Diệp Kỳ Trăn, lại nhìn Ôn Dư, xác định hai lần về sau, nghĩ thầm người này bị gì vậy? Xem tình địch ca hát xem như vậy chăm chú? Khoa báo chí hát xong sau, huấn luyện viên khoa mỹ thuật cũng không cam lòng yếu thế, làm bọn sinh viên hát 《 đoàn kết chính là lực lượng, còn nói khí thế muốn áp đảo đối diện, bọn sinh viên quả nhiên đều thực ra sức ganh đua. Diệp Kỳ Trăn uống nước, nàng thấy Ôn Dư yên lặng ngồi ở kia, cũng không mở miệng, cũng như cấp ba vậy, Ôn Dư luôn ở trong đám người có vẻ cao ngạo mà lạc lõng. Chờ hai bên đều nháo xong, huấn luyện viên nói bọn họ còn có ba phút thời gian nghỉ ngơi. Có gió thổi tới, đã không có cao vút hợp xướng, quanh mình đột nhiên yên tĩnh xuống dưới. Mọi người đang mỏi mệt. Giờ phút này, theo gió hè mà đến còn có du dương tiếng ca: "Ta gặp được ai, sẽ bộc bạch với người như thế nào......" Cách đó không xa một cô gái đứng ở trước đội ngũ hát, giọng hát thanh thấu động lòng người. Mọi người không hẹn mà cùng an tĩnh lại, cẩn thận nghe, gió thổi lá cây xào xạc, thanh âm tựa như nhạc đệm, làm lòng người tĩnh lại, cũng làm người đắm chìm, ngắn ngủi cuốn đi hè nóng bức. "Người mà ta đang đợi, hắn ở tương lai rất xa......" Diệp Kỳ Trăn nghiêm túc nghe hát, cảm thấy mùa hè này sẽ đặc biệt tốt đẹp. "Như thế nào, các cô cậu cũng muốn hát?" Thanh âm hấp dẫn lực chú ý của mọi người, là huấn luyện viên khoa mỹ thuật đang nói chuyện, "Muốn hát liền nhanh đi lên hát, không hát liền tiếp tục huấn luyện. Có ai muốn hát không?" Mọi người ríu rít châu đầu ghé tai lên, đều hy vọng có người đi lên biểu diễn, tranh thủ một chút nghỉ ngơi thời gian, nhưng lại đều rất rụt rè, không ai muốn làm người thứ nhất. Đường Tiêu lén nhìn Ôn Dư liếc mắt một cái, có điểm ngo ngoe rục rịch, định ở trước mặt Ôn Dư biểu hiện một chút. Nhưng ở KTV hát còn được, hát chay sợ lật xe, cũng không dám lên. Giằng co nửa phút. "Nữ sinh kia, cô đi lên hát." Huấn luyện viên đơn giản trực tiếp chỉ người, "Vừa mới hợp xướng xem cô không mở miệng, khẳng định là muốn đơn ca, hiện tại cho cơ hội." Ôn Dư vừa nhấc đầu, liền nhìn đến một đống đôi mắt nhất trí vây hướng chính mình. Mọi người vừa thấy bị điểm danh chính là Ôn Dư, đều bắt đầu ồn ào, đặc biệt là nam sinh phía sau, kích động lạ thường. Tác giả có lời muốn nói: Ôn đồng học: Ta chỉ hát cho bạn gái nghe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]