Chương trước
Chương sau
Đột nhiên chạy đến mấy người giang hồ, khiến tràng diện trở nên rất phức tạp, Công Tôn và Triệu Phổ không tính là người giang hồ, không biết hai người này là ai, nhưng từ trong giọng nói của bọn họ, có thể nghe ra địch ý nồng đậm.
Công Tôn trong lòng muốn cười, kiểu nói chuyện này y từng nghe không ít, bên trong có một cỗ chua chua có thể ngửi thấy được.
Bạch Ngọc Đường quá lười nhác để chú ý tới người như thế, cúi đầu tiếp tục uống trà, Triển Chiêu bế Tiểu Tứ Tử đến, đút cao điểm vào miệng bé.
Mấy người giang hồ kia liếc mắt nhìn nhau, thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không có biểu hiện gì, cũng cảm thấy không thú vị, ngượng ngùng rời đi.
.
Không bao lâu, Công Tôn thấy dưới lầu có không ít người châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, có vài người còn đang nhìn lên phương hướng của bọn họ trên lầu.
Công Tôn khẽ nhíu mày, Triển Chiêu nói, “Ân… Vừa nãy hẳn là hóa trang rồi hãy tới.” Bạch Ngọc Đường buông chén thản nhiên nói, “Ngươi hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra ngươi.”
Triển Chiêu cười mà không nói, lắc lắc đầu tiếp tục uống trà.
Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Chuyện gì xảy ra a?”
Triệu Phổ nói, “Triển Chiêu là từ giang hồ đến triều đình, trên giang hồ không ít người có định kiến với hắn, hắn xuất hiện ở chỗ này, nói rõ là có tố tụng có thị phi, cho nên tất cả mọi người khẩn trương.”
“Sớm biết vậy ta đừng tới.” Triển Chiêu nói, “Như vậy sẽ không hỏi thăm được tin tức gì.”
“Vậy cũng không chắc.” Bạch Ngọc Đường nói, chỉ chỉ dưới lầu.
Mọi người nhìn xuống dưới, chỉ thấy người dưới lầu, cơ bản chia làm hai phái, giương cung bạt kiếm, một phái là người của Tà môn, vừa nhìn chính là tà môn ma đạo, còn một phái phỏng chừng là giang hồ chính nghĩa võ lâm nhân sĩ, mỗi người ưỡn ngực gân bụng vừa nhìn chính là danh môn chính phái.
Hai bên rõ ràng là đang bài bạc, kỳ thực là âm thầm phân cao thấp.
Vốn một bọn tựa hồ là Tà môn dáng vẻ bệ vệ có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng bọn Triển Chiêu vừa tới, người của danh môn chính phái lập tức ưỡn gân bụng —— Có thể nói như vầy, Triển Chiêu thì coi như quy phục Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường tính tình quái dị không dễ tiếp cận, nhưng có một điểm khẳng định không sai —— Chính là hai người bọn hắn đều là chính nghĩa chi sĩ, đại hiệp hành hiệp thiên hạ, thuộc về chính phái.
Đương nhiên, mọi người cũng chý ý tới Triệu Phổ và Công Tôn cùng ngồi một chỗ với bọn họ.
Triệu Phổ đến khiến cho rất nhiều người chú ý, người giang hồ mà, liếc mắt là có thể nhìn ra công phu của Triệu Phổ rất cao, nhưng đoán không ra thân phận của hắn, nhưng thật ra có vài người tin tức linh thông, biết Cửu vương gia Triệu Phổ đang ở vùng này, cùng Triển Chiêu, Bao Chửng bọn họ có giao tình.
Kể từ đó, tất cả mọi người hoài nghi —— Chẳng lẽ đây là hôi mắt Tu La Triệu Phổ?
Rất nhanh, những người giang hồ này thu hồi ánh mắt soi mói, tiếp tục quan tâm trên lôi đài, những tân tú (nhân tài mới) đang tranh đấu đến ngươi sống ta chết.
Triển Chiêu nhìn xung quanh, tựa hồ nhìn thấy ai đó, nhoẻn miệng cười, vươn tay cầm lấy một củ lạc trên bàn, đan chỉ bắn ra…
Củ lạc vù một tiếng bay ra ngoài.
Triệu Phổ khó hiểu, nhìn xuống, chỉ thấy một lão nhân thấp lè tè, còn thấp hơn cả Tiểu Tứ Tử, xoa đầu, giống như một quả cầu lăn ra bên ngoài, hoang mang luống cuống.
Bạch Ngọc Đường vươn tay cầm lấy một chiếc đũa, vung ra ngoài…
Chiếc đũa trực tiếp cắm vào trong tóc lão nhân kia, phỏng chừng còn sượt trầy da trên đỉnh đầu của lão, đau đến lão giật bắn.
Lão đầu quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, liếc lão một cái.
Lão đầu không có cách nào, đành ngoan ngoãn đi lên lầu, tới bên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hành lễ với hai người, “Triển đại nhân, ngũ gia.”
Công Tôn hiếu kỳ nhìn lão, Tiểu Tứ Tử cũng rất hiếu kỳ, mở to hai mắt, tâm nói, người này sao lại lùn mà còn lão như vậy chứ?
Triệu Phổ nhớ tới, trên giang hồ có một Bách Sự Thông, gọi Mặc Trúc Nho, danh xưng Mặc Thù Nho, phỏng chừng chính là lão.
(“Trúc” đọc là [zhú], “Thù” đọc là [zhū] = lùn, nếu dịch theo kiểu hiện đại thì Mặc Thù Nho là Mặc Lùn đó =)))
“Mặc lão gia tử, ngươi cũng tới giúp vui a?” Triển Chiêu rất hòa khí hỏi lão.
“Hắc hắc.” Mặc Trúc Nho cười hai tiếng, “Dạ đúng vậy, ở đâu có náo nhiệt thì ở đó có ta, tất cả mọi người đều biết.”
“Vậy lần náo nhiệt này là chuyện gì xảy ra, ngươi rõ ràng sao?” Triển Chiêu hỏi tiếp.
“Ai nha, Triển đại nhân cũng là người từng trải, giữa thượng tam môn và hạ tam môn vốn có hiềm khích, ngươi không muốn gặp ta ta không muốn thấy ngươi, vừa thấy mặt là giương cung bạt kiếm rất là bình thường a.”
Thấy lão đầu lựa lời mà nói với mình, Triển Chiêu mỉm cười, “Sự cố lần này khơi mào như thế nào?”
“Ha hả.” Lão đầu cười khan vài tiếng, “Nhị vị a, không thể a.”
“Có ý gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu.
“Ta nói ra rồi sau này làm sao lăn lộn trên giang hồ đây, nhị vị ngài biết quy củ a, ta cũng không có võ công cái thế như nhị vị, người khác muốn lấy mạng nhỏ của ta thì rất dễ dàng.” Lão đầu vẻ mặt đau khổ, nói, “Bất quá, nếu nhị vị ngài mở miệng, ta không chừa cho chút mặt mũi thì đúng là không biết tốt xấu.” Suy nghĩ một chút, lão đầu vươn ngón tay, ở trên bàn vẽ vài nét, sau đó cười bỏ đi.
Bọn Triển Chiêu đều cau mày, Triệu Phổ không thấy rõ, hỏi Công Tôn, “Viết cái gì?”
Công Tôn trầm mặc một hồi, nói, “Tào*!”
Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói, “Phụ thân không nên nói lời thô tục.”
“Khụ khụ…”
Triển Chiêu bị sặc nước trà, Công Tôn dở khóc dở cười, lần sau không thể để Tiểu Tứ Tử cùng đám ảnh vệ chơi cùng một chỗ, sẽ học mấy thứ bậy bạ.
Triệu Phổ thì lại cười, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, biết lời thô tục đó ý là gì không?”
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng nói, “Ân, ngày đó Chi Chi nói, ý là tương tương lại nhưỡng nhưỡng**.”
*(“Tào” [cáo] từ này quá nhiều quá nhiều nghĩa, theo ý của Tiểu Tứ Tử nói bên trên thì tức là em đã nghe nhầm, “Tào” đọc gần giống với “thao” [cào], một trong những nghĩa của từ là “động tác mà đàn ông giao hợp” =///= giới học sinh bên Trung hay mượn chữ tào này để nói bậy.)
**(“tương tương lại nhưỡng nhưỡng”, từ này chưa có ai định nghĩa một cách rõ ràng và cụ thể, nhưng cứ hiểu theo nghĩa ‘bình dân’ hay nói, “sờ sờ mó mó”, “vuốt vuốt ve ve”, “ôm ôm cọ cọ”, nói chung là chuyện âu yếm…)
Tất cả mọi người bị bé chọc cười, tâm nói, giải thích này của Tử Ảnh cũng đủ ghê gớm.
“Tào?” Mọi người cười xong trở lại chính đề, Triệu Phổ hỏi, “Là vì chuyện Tào bang bị diệt, chính phái muốn báo thù Tà môn sao?”
“Năm đó, nếu như thật sự muốn truy cứu, Tà môn đáng chết, chính phái cũng không đáng sống mà?” Bạch Ngọc Đường xa xăm nói, “Hại người chính là hai phía! Tà môn hạ sát thủ, chính phái thấy chết mà không cứu, nếu ta muốn báo thù, hai bên cùng nhau giết!”
Triển Chiêu sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng nghĩ báo thù thì sẽ làm như vậy sao?”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười, “Đang êm đẹp, vô phong tam xích lãng*, ai tin.”
*(không có gió nhưng sóng cao ba thước, ý nói đó là chuyện không đúng sự thật, khó tin tưởng)
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Công Tôn gật đầu, “Chuyện này, phía sau tựa hồ có người muốn từ từ vạch trần vụ án đã phủ đầy bụi này.”
Triệu Phổ sờ sờ cằm, hỏi, “Vậy có người nào giống ta, nghĩ rằng Từ Thái Phượng xuất hiện rất đột nhiên hay không?”
Tất cả mọi người trầm mặc, Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu cũng cười, “Đều muốn đạt được cùng một mục đích sao?”
Công Tôn nhíu mày, “Vô duyên vô cớ lại tìm tới Bàng thái sư cướp sắc, còn cho chúng ta thấy thiên táng khanh năm đó… Từ Thái Phượng này quả thật là không đơn giản, bây giờ suy nghĩ một chút, cảm thấy sự xuất hiện của nàng khá là gượng ép a.”
Đang nói, đột nhiên nghe được dưới lầu một trận rối loạn.
Mọi người cúi đầu xem, chỉ thấy trên lôi đài đột nhiên lủi lên một người trẻ tuổi, một cước đá lăn hai tân tú đang luận võ, đứng ngay chính giữa.
Người nọ thoạt nhìn chưa đến hai mươi, mặc một bộ hắc sắc y phục, kỳ lạ nhất chính là, mái tóc đỏ rực như máu, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
“Các vị võ lâm tiền bối, giang hồ bằng hữu.” Người nọ đối bốn phía chắp tay, nói, “Tại hạ họ Cừu, gọi Cừu Thiên Hải, mới vào võ lâm Trung Nguyên, muốn thỉnh giáo các vị tiền bối một việc.”
Đám giang hồ dưới đài đều ồn ào, ý bảo lăn xuống đi.
Cừu Thiên Hải thì da mặt dày cười cười, nói, “Trong võ lâm Trung Nguyên, môn phái nào lớn nhất công phu cao nhất a? Gọi hắn đi ra, chúng ta so chiêu.”
Hắn vừa nói xong, toàn trường ồ lên, nhiều người đều cười nhạo tiểu tử này không biết trời cao đất rộng.
Triển Chiêu nhìn nhìn thân pháp của hắn, hỏi, “Người này tựa hồ không phải người Trung Nguyên.”
“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, “Tây Hạ.”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Khẳng định như thế?”
Triệu Phổ thản nhiên cười, “Ân, Tây Hạ võ sĩ Cừu Thiên Hải mà, ta từng gặp hắn bên cạnh Lý Nguyên Hạo.”
“Quen à?” Công Tôn giật mình, “Hắn tại bên cạnh Lý Nguyên Hạo, vậy chẳng phải là đại nội thị vệ của Tây Hạ?”
Triệu Phổ nhún vai, “Ai biết a, thẩm mỹ của Lý Nguyên Hạo rất cổ quái, nói không chừng là tiểu thiếp của hắn.”
Tất cả mọi người dở khóc dở cười, Triển Chiêu nói, “Tìm một nam nhân làm tiểu thiếp? Ngươi nói là nam sủng?”
Triệu Phổ chớp chớp mắt, một lát mới lắc đầu, nói, “Không a, là một ả đàn bà.”
“Hả?” Tất cả mọi người mở to hai mắt, Triển Chiêu nhìn nhìn Cừu Thiên Hải kia, lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, giơ một ngón tay chỉ vào, “Sao thế được!”
Bạch Ngọc Đường nổi giận, trừng hắn, “Mèo chết tiệt, ngươi chỉ vào ta làm gì?”
Triển Chiêu nhỏ giọng nói thầm một câu, “Chỉ là nghĩ ngươi cũng không phải, không lý nào hắn lại là…”
Nói còn chưa dứt, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường xám ngắt dùng ánh mắt như muốn đục thủng mà nhìn hắn, Triển Chiêu vội thay bằng nụ cười, đổi chủ đề, hỏi Triệu Phổ, “Võ sĩ Tây Hạ, vì sao lại đến Trung Nguyên gây sự?”
Triệu Phổ cười gượng một tiếng, “Chỉ sợ thiên hạ bất loạn mà.”
Đang nói, chợt nghe được thang lầu ầm ầm vang dội, tựa hồ có nhiều người đi lên.
Không bao lâu, trong nhã gian có hơn mười mấy người, tìm vị trí đối diện bọn Triệu Phổ ngồi xuống, vừa ngẩng đầu, đúng lúc cùng bọn Triệu Phổ chạm mặt, những người đó đều ngây ngẩn cả người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy những người này hình thù quái dị, ăn mặc tuy là người Trung Nguyên, nhưng tướng mạo hẳn là ngoại tộc.
“Ô!” Một tên hoàng mao (lông vàng =)),ý là tóc vàng đó mà) trẻ tuổi độ khoảng ba mươi tựa hồ là lão đại, cả một đầu tóc giống như cương châm (kim thép),liếc mắt thấy Triệu Phổ, liền nhảy lên, “Ai u, đều nói hôm nay xuất môn gặp quý nhân, đây không phải Cửu vương gia Triệu Phổ sao?”
Mấy người khác cũng đều giật mình nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn nhìn hoàng mao nọ, sờ sờ cằm, “Hình như từng gặp ở đâu rồi.”
Hoàng mao nọ dở khóc dở cười, “Vương gia, ngài là quý nhân hay quên chuyện a, bất quá cũng không sao, chúng ta cũng không phải đến tìm ngài gây phiền phức, hôm nay ngẫu ngộ mà thôi.”
Triệu Phổ đối Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng mi, ý bảo —— Hẳn là không phải tìm ta.
Mấy võ sĩ Tây Hạ đó lại nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, trao đổi ánh mắt một chút, suy đoán thân phận của hai người. Hoàng mao kia có chút do dự, tựa hồ muốn đi, xem ra hôm nay thiên bất thời địa bất lợi, nhân cũng bất hòa a.
Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân bọn họ là ai?”
Công Tôn còn chưa kịp nói, chợt nghe bên kia có tiếng người hùng hổ thét to, “Ha ha, oa oa này trắng mập mạp lại mềm, nhất định ăn ngon!”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe, xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy trong đám người Tây Hạ có một đại bàn tử, tướng mạo hung ác diện mục dữ tợn, đang ngoác mồm cười, hai cái răng cửa trong miệng dài hết cỡ, thoạt nhìn hung hãn dị thường, cầm trên tay cây đại bổng chùy (chày gỗ),đang quan sát mình.
“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử sợ hãi, chui vào lòng Công Tôn.
Bàn tử nọ vui vẻ, hét lên, “U… Phụ thân ngươi cũng non như ngươi a, ha ha ha cùng nhau ă… Ngô.”
Chữ ăn của hắn còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy trước mắt có một vật gì đó nhoáng lên, một trận kình phong… Chờ hắn hiểu được, chợt nghe “keng” một tiếng giòn tan, trong miệng tê rần, vươn tay sờ một cái, một mồm máu, hai cái răng cửa rơi xuống.
Trên mặt đất có hai mảnh vỡ của nắp tách trà.
Người nọ che miệng ngồi xổm trên mặt đất ồn ào, “Ai nha, răng của lão tử a.”
“Chi chi!” Tiểu Tứ Tử chui vào trong lòng Công Tôn không dám nhìn, Thạch Đầu ló đầu ra ngoài, hướng người nọ hung hăng kêu to, tựa hồ rất bất mãn việc hắn hù dọa Tiểu Tứ Tử!
Công Tôn hung hăng liếc mắt trừng người nọ, vỗ vỗ an ủi Tiểu Tứ Tử bị kinh hách.
Các võ sĩ Tây Hạ hai mặt nhìn nhau, Triệu Phổ buông tách trà không có nắp trong tay xuống, thản nhiên nói, “Giả Ảnh.”
“Tại.” Giả Ảnh không biết từ chỗ nào xuất hiện, đứng bên Triệu Phổ, Tử Ảnh bên cạnh ngồi xổm trên rào chắn cách đó không xa.
“Làm thịt tên mập này, kéo ra ngoài uy cẩu.” Triệu Phổ nói xong, chỉ thấy Giả Ảnh chợt lóe mất dạng.
Bàn tử kia còn chưa phản ứng được, mái tóc bị người kéo lấy, thoáng cái bị kéo ra thật xa, Giả Ảnh đã vọt đến phía sau hắn.
“Lão nhị!” Một võ sĩ Tây Hạ muốn đuổi theo, đã thấy tử sắc thân ảnh chợt lóe, Tử Ảnh chặn lối đi của bọn họ.
Võ sĩ Tây Hạ nọ muốn ra tay, bị hoàng mao cầm đầu ngăn cản, “Dừng tay!”
Nói xong, hoàng mao quay đầu lại hành lễ với Triệu Phổ, nói, “Vương gia, người không biết không trách tội, tha cho hắn một mạng đi, ta chặt gãy chân hắn.”
Triệu Phổ lạnh lùng nhìn hắn.
“Điều thứ hai.” Người nọ nói, “Lần này chúng ta không phải đối nghịch với vương gia, còn có nhiệm vụ trong người, vương gia chớ trách.”
Triệu Phổ nhìn hắn một chút, nhẹ nhàng khoát khoát tay.
Giả Ảnh một cước đem bàn tử kia đá trở lại, “Cho ngươi lắm mồm, hôm nay lời cho ngươi đó!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau —— Đám người này xem ra không phải đến tìm Triệu Phổ. Nhưng, tại sao lại sợ hắn như vậy?
Đám võ sĩ Tây Hạ kia đã thu liễm, vội đi đến nơi xa một tí ngồi xuống.
Dưới lầu, cũng đã có tân tú của võ lâm Trung Nguyên lên đài cùng võ sĩ Tây Hạ kia luận võ.
“Vương gia.” Giả Ảnh nói bên tai Triệu Phổ, “Vừa nãy biên quan bên kia báo lại, Lý Nguyên Hạo phái ít nhất một trăm cao thủ tiến vào Trung Nguyên.”
Triệu Phổ nhíu mày, gật đầu ra hiệu đã biết.
Công Tôn lo lắng, “Võ sĩ Tây Hạ đến nhiều như vậy làm cái gì?”
“Phô trương thanh thế mà.” Triệu Phổ nói, “Lý Nguyên Hạo từ trước tới nay thích làm mấy thứ này.”
“Những võ sĩ Tây Hạ này hình như rất sợ ngươi.” Công Tôn hỏi tiếp.
Triệu Phổ thản nhiên cười một cái, “Bọn họ sợ không phải ta, là Lý Nguyên Hạo.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, không rõ.
Triệu Phổ vươn tay bế Tiểu Tứ Tử qua, nói, “Chắc chắn Lý Nguyên Hạo phân công cho bọn họ nhiệm vụ khác, đồng thời dặn, bảo bọn họ chớ chọc ta, nếu như bọn họ không làm theo, trở về có thể còn thảm hơn cả đứt tay đứt chân nhiều.”
Công Tôn cũng nhíu mày, thì ra Lý Nguyên Hạo đúng như lời Triệu Phổ nói, là một bạo quân.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Triệu Phổ, cũng không ngây người như vừa nãy, lòng vẫn còn sợ, vừa nãy người kia thật đáng sợ, hình như thực sự ăn thịt người.
Triệu Phổ nhịn không được mà cười, nhéo nhéo má bé, nói, “Tiểu Tứ Tử, không cần sợ, những người đó không có gan đó, bọn dù có xếp chồng lên một khối cũng không đánh lại Cửu Cửu nhà ngươi.” (giống như siêu nhân kết hợp =)))
Tiểu Tứ Tử sau khi nghe xong, tâm trong nháy mắt hạ xuống, dựa vào lòng Triệu Phổ gật đầu, “Ân, Cửu Cửu lợi hại nhất! Hảo phu tế (hôn phu) của phụ thân.”
“Ha ha ha…” Triệu Phổ bị Tiểu Tứ Tử chọc cười ha ha, Công Tôn thì lại nhăn mặt, Tiểu Tứ Tử thật là, cánh tay càng lúc càng ngoặt ra bên ngoài nhiều hơn (ý là theo zai của cha mà bỏ cha)!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.