Chương trước
Chương sau
Trầm Hữu Tường và thiếu niên kia đều hít vào khói đặc, thiếu niên tựa hồ được Trầm Hữu Tường bảo hộ, không bị thương quá nặng. Trên cánh tay Trầm Hữu Tường bị bỏng một mảng, dù sao ông niên kỷ cũng hơi lớn, sau khi hít phải khói thì hôn mê bất tỉnh.
Công Tôn sơ cứu cho ông, các thôn dân dập tắt đám cháy.
Triệu Phổ ngồi xổm xuống hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, sao lại thế này? Có thể cứu sống không?”
Công Tôn gật đầu, “Không sao đâu.”
.
Sau một lát, thiếu niên kia tỉnh lại, theo các thôn dân nói, thiếu niên đó gọi là Hỉ Nhi, là lão gia tử tìm về nửa năm trước, rất nghe lời, cùng lão đầu nương tựa lẫn nhau mà sống.
“Tại sao lại phát hỏa?” Triệu Phổ hỏi hắn.
“Không biết, đột nhiên lại bùng lên, cửa còn bị khóa trái chúng ta không ra được.” Hỉ Nhi lắc đầu, khóc ròng nói, “Gia gia sẽ không sao chứ a?”
“Không sao.” Công Tôn vỗ vỗ hắn ý bảo hắn yên tâm, vừa gọi các thôn dân nâng lão đầu đến một nông trại gần đó, uy chút nước trà.
.
Lại một lát sau, lão đầu tỉnh lại, thở dài một hơi.
“Gia gia.” Thiếu niên tiến đến, thấy lão đầu không sao, nhịn không được mà cười.
“Hỉ Nhi a?” Lão đầu mở mắt, nhìn thiếu nhiên hỏi, “Chúng ta đây là đang ở âm tào địa phủ sao?”
Hỉ Nhi cười lắc đầu, “Gia gia, có cao nhân đã cứu mạng chúng ta đó!”
Lão đầu nghe nói như thế, đầu tiên là ngẩn người, sau đó, ngoài dự liệu của mọi người, ông vừa khóc vừa cười mà lầm bầm mở miệng nói, “Nghiệp chướng a… tất cả đã chết, vì sao kẻ tội ác tày trời như ta lại không chết được a!”
Tất cả mọi người đều thấy lạ, Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy trong đó có chút kỳ quặc.
Triệu Phổ nhân cơ hội nói với Công Tôn, “Lão nhân này khẳng định biết vài chuyện, dẫn về để Bao đại nhân hỏi một chút, lưu ở chỗ này sớm muộn gì cũng bị người lấy mạng!”
Công Tôn gật đầu.
Triệu Phổ định bảo bọn Giả Ảnh chuẩn bị một chiếc xe ngựa đã thấy Công Tôn khoát khoát tay, nói, “Ai, ta có một biện pháp.”
Triệu Phổ khoanh tay nhìn y, “Hôm nay chỉ có một mình ta với ngươi, ngươi lại muốn thừa nước đục thả câu a?”
Công Tôn đạp hắn một cước, “Nói bậy bạ gì đó, chúng ta ngoài sáng người khác trong tối a, không đến chỗ bóng râm một chút dễ bị người tính toán! Ngươi nói có đúng không?”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, nghĩ cũng phải, bèn hỏi, “Vậy làm thế nào đến chỗ bóng râm đây?”
Công Tôn tiến đến, thấp giọng nói vài câu bên tai Triệu Phổ, Triệu Phổ dở khóc dở cười, “Thư ngốc, chiêu độc như vậy cũng chỉ ngươi có thể nghĩ ra được.”
Công Tôn cười tủm tỉm gật đầu, “Ân? Ngươi nghĩ đi? Thế nào?”
Triệu Phổ cười, “Ngươi nghĩ ra đương nhiên là ý hay, vậy còn cần phải hỏi sao?”
.
Không bao lâu sau, chợt nghe được trong nhà truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa của các thôn dân.
Những thôn dân này vô luận lớn nhỏ đều nghẹn ngào khóc nức nở, trong miệng hô Trầm đại phu… Thật giống như Trầm lão đầu đã chết.
Sau đó, Triệu Phổ và Công Tôn vội vã dẫn theo Hỉ Nhi khóc đến thương tâm cùng nhau trở về, phía sau Giả Ảnh Tử Ảnh và vài thôn dân cùng nhau nâng một chiếc quan tài, đi về, các thôn dân một mực ở phía sau khóc.
Trên thực tế, là Công Tôn đề nghị để Trầm Hữu Tường giả chết, như vậy có thể tránh được một kiếp, nếu không những kẻ truy sát sẽ không bỏ qua cho ông.
Tất cả mọi người nghĩ có lý, liền giả vờ như lão đầu đã chết, ra sức khóc lớn.
Công Tôn và Triệu Phổ thành công lừa gạt tai mắt đang thăm dò ở gần đó, chở “thi thể” của Trầm Hữu Tường đi.
.
Lại nói đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người không ngờ, Hồng Vạn Phúc cư nhiên lại chết, nhưng sau đó nghe Tiểu Tứ Tử nói, hai người lại lập tức ý thức được, Hồng tài chủ này giả chết! Vì sao phải giả chết? Đạo lý rất đơn giản, sợ chết chứ sao.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hồng lão gia tử này gia tư cự phú như vậy, tất nhiên có chút thế lực ở Tùng Giang phủ, không có giao tình với Hãm Không đảo của ngươi sao? Tại sao chủ nhà đã chết mà không gửi một bức thư nào đến?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói, “Miêu Nhi, nếu không phải hôm nay nghe Long Thiên Sơn nói, ta thật sự không biết Tùng Giang phủ có một phú hộ như thế, thường ngày hành sự chắc là rất kín đáo.”
“Nga?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Không danh khí sao?”
yle=”text-align:justify;”>“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, phát hiện Triển Chiêu đang nhìn mình chằm chằm, liền hỏi, “Nhìn cái gì?”
Triển Chiêu đột nhiên nói, “Hôm nay ngươi là lạ!”
Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Lạ chỗ nào?”
“Ân…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có phát hiện ra không?”
Tiểu Tứ Tử đang ôm Thạch Đầu buồn ngủ, nghe Triển Chiêu hỏi bé liền gật đầu, “Ân ân.”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, hỏi, “Ta lạ chỗ nào?”
“Chỗ nào lạ cụ thể không nói lên được…” Triển Chiêu đang suy nghĩ, chợt nghe Tiểu Tứ Tử lầm bầm một câu, “Bởi vì Bạch Bạch gọi Miêu Miêu [miāo] là Miêu Nhi [māo].”
(Ở đây, ta để ý khi đọc mấy chỗ Tiểu Tứ Tử gọi Triển Chiêu thì dùng [喵 miāo]= tiếng mèo kêu meo meo, còn khi Bạch Bạch gọi Miêu Nhi thì dùng [猫 māo] = con mèo nhỏ)
Triển Chiêu vừa nghe thì giật mình một cái —— Đúng vậy! Trước đây chỉ đơn thuần gọi mình là Triển huynh, tại sao đột nhiên lại gọi mình là Miêu Nhi?
Bạch Ngọc Đường cũng thấy khó hiểu, tiếng Miêu Nhi này gọi ra, tại sao lại thuận miệng như vậy chứ? Bật ra khỏi miệng thì đã gọi như thế, tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.
“Ngươi… tại sao lại gọi… gọi như vậy?” Triển Chiêu có chút mất tự nhiên, vừa nãy Bạch Ngọc Đường gọi mấy lần, bản thân cư nhiên lại không hề phát hiện, lại còn rất tự nhiên mà đáp lại, mình bị choáng sao?
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng không biết nên trả lời thế nào, nói, “Tiện miệng mà gọi thôi… Nghe còn rất xuôi tai.”
“Xuôi cái gì a!” Triển Chiêu nổi giận, “Ta gọi ngươi Thử Nhi nghe cũng xuôi lắm đó!”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt một lúc lâu, cùng Tiểu Tứ Tử trong lòng đồng thời lắc đầu —— Không xuôi bằng Miêu Nhi!
Triển Chiêu nổi giận, nói với Bạch Ngọc Đường, “Sau này không được gọi tên này!”
Bạch Ngọc Đường không hề gì mà cười cười, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Kỳ thực cái tên rất hợp ha?”
“Ân!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Đúng vậy.”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa Tiểu Tứ Tử này không có lập trường gì cả, nói với nó cái gì thì là cái đó.
.
Ba người tới trước cửa Hồng trạch (nhà họ Hồng),chỉ thấy đèn lồng trắng treo trên cao, linh đường đã được dựng lên, ngoài cửa cũng có vài người đến đây phúng viếng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thừa dịp không ai chú ý, từ hậu viện leo tường tiến vào nhà họ Hồng, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu che miệng, biết đây là lén lút tiến vào, không thể lên tiếng.
Bên trong linh đường bây giờ không ai, người phúng viếng đang chờ ở bên ngoài, một hồi tiến vào tập thể, đồng thời phải dựng bạch bằng*, ăn cơm chay.
*(“Bằng” là cái lều, “bạch bằng” là lều trắng. Nghi thức phúng viếng: Đầu tiên là bố trí linh đường. Trước linh cữu đặt một cái bàn, phủ lên khăn trải bàn trắng, trên bàn bày đồ cúng, lư hương, giá nến và đèn chong,… trước khi liệm, ngọn đèn chong này mặc kệ là ban ngày hay ban đêm đều phải có người trông coi, không thể để nó tắt. Có người nói, ngọn đèn này chính là linh hồn người chết. Thi thể và linh cữu đều kỵ đặt tại nơi lồ lộ ngoài trời, nghe nói là sợ phải chịu tinh hoa nhật nguyệt, càng sợ xúc phạm thần linh trên trời. Cho nên dù chỉ cần cử hành một nghi thức truy điệu đơn giản, nhất định phải dựng linh bằng – lều để linh hồn trú ngụ.)
Bạch Ngọc Đường dù sao cũng là người địa phương Tùng Giang phủ, biết tập tục thôn trang, cho nên rất nhanh đã tìm được nơi đặt quan tài.
Nói đến cũng lạ, quan tài đặt trong từ đường, có thể một hồi sẽ đẩy vào linh đường, nhưng ngoài cửa trống trơn không có ai trông giữ.
“Chuyện gì xảy ra?” Triển Chiêu có chút khó hiểu, “Hồng tài chủ này không phải người tốt sao? Đã chết mà ngay cả một người phi ma đái hiếu* cho ông ấy cũng không có a?”
*(phi ma đái hiếu: trưởng bối qua đời, con cháu khoác áo bố, đầu đeo khăn trắng canh giữ bên cạnh, biểu thị đau buồn)
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái, “Cho nên nói, rất có thể là chưa chết.”
Hai người đi vào linh đường, Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn vào trong, Triển Chiêu đi đến bên cạnh quan tài liếc nhìn, xác định là thi thể đó không đến nỗi dọa người mới gật đầu với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử đi qua cúi đầu nhìn, chỉ thấy có một lão nhân nằm trong quan tài, quan tài che đến một nửa, chừa lại phần đầu, thoạt trông rất an tường.
“Tiểu Tứ Tử, có thể nhìn được là chết như thế nào không?” Bạch Ngọc Đường hỏi bé.
Tiểu Tứ Tử nhìn một chút, chớp chớp mắt nói, “Lão đầu này còn chưa chết!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu vươn tay thăm dò hơi thở, phát hiện lão đầu không có hơi thở mặt cũng lạnh ngắt, liền nghi hoặc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ông ấy đã chết rồi, không hô hấp nữa!”
Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại, nói, “Ông ấy không có ban (ai nghe thi ban chưa, là mấy vết lằn trên xác ấy),mặt người chết thì xám trắng chứ sao lại trắng bệch như bôi phấn được?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, Bạch Ngọc Đường kéo nắp quan tài xuống thêm một chút, gật đầu v
ới Triển Chiêu, Triển Chiêu vươn tay, đầu ngón tay dùng chút lực đạo, ấn một cái, điểm ngay bên sườn lão nhân kia, chợt nghe lão đầu… “Ngô!”
Kêu một tiếng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn lão đầu đang chậm rãi tỉnh lại kia, có chút không nói gì được —— Cũng may là dẫn theo Tiểu Tứ Tử đến.
Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ông ta làm sao khiến cho bản thân lạnh lẽo lại không có hô hấp?”
“Đại khái là ăn Quy Tây Tuần.” Tiểu Tứ Tử trả lời, “Trước kia có một lão đầu đến tìm phụ thân, nữ oa nhà ông ấy không muốn làm vợ phú hộ kia, muốn giả chết, phụ thân bèn cho ông loại thuốc đó, người ăn vào sẽ ngất xỉu, sau đó tay chân lạnh lẽo không có hô hấp, đợi khi xong việc, dùng nước lạnh hắt vào mặt hoặc cố sức lay lay, sẽ tỉnh.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái —— Nga… Thì ra là thế!
Triển Chiêu nhướng mi với Tiểu Tứ Tử một cái, “Được a Tiểu Tứ Tử, có chút hơi hướng Tiểu Công Tôn rồi đó!”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe được ba chữ “Tiểu Công Tôn”, lập tức trở nên sung sướng.
Người nằm trong quan tài, chính là Hồng lão gia tử, ông ta chậm rãi ngồi dậy, cũng không nhìn kỹ người bên cạnh là ai, chỉ lấy mu bàn tay lau bột trắng trên mặt, hỏi, “Người đi chưa a?”
Triển Chiêu hỏi, “Ai a?”
“Chậc… thì là mấy người kia…” Lão đầu nói tới bên mép mới nghe ra không đúng, ngước mắt vừa nhìn, trước mắt là hai người hoàn toàn không quen biết.
“Ai nha…” Lão đầu quá sợ hãi, đang định gọi người, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hung dữ tới một câu, “Không được kêu!”
Lão đầu thật đúng là không kêu, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhịn cười, ngữ điệu này là Tiểu Tứ Tử học từ Triệu Phổ.
Triển Chiêu tương đối hiền hòa, rất lễ phép hỏi, “Hồng lão gia tử phải không?”
Hồng Vạn Phúc gật đầu, hỏi, “Hai vị tráng sĩ… các ngươi…”
Triển Chiêu lại hỏi, “Vì sao ngươi giả chết?”
“Bởi vì có cừu gia trả thù…” Lão đầu ấp úng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ra ông ta có giấu diếm, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ai muốn hại ngươi?”
“Là vài người oan gia.” Lão đầu cười gượng hai tiếng.
“Oan gia sớm không hại ngươi trễ không hại ngươi, hết lần này tới lần khác lại hại ngay lúc này?” Triển Chiêu hỏi, “Hiện nay Triệu Phổ và Bao đại nhân đều ở Tùng Giang phủ, có phải có liên quan gì đến bọn họ?”
Sắc mặt lão đầu tái mét, mấp máy môi không nói được câu nào.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu rõ, quả nhiên.
“Hồng lão gia tử, có biết thảm án diệt môn của Tào bang năm xưa hay không?” Triển Chiêu vừa hỏi ra miệng, lão nhân kia liền cảm thấy hoa mắt, trong óc vang ong ong, liên tục xua tay, “Ta… Ta không biết, ta không biết a…”
Tiểu Tứ Tử nhíu mày, nói, “Phụ thân dạy, kẻ gạt người, đều lập lại lời nói hai lần!”
Hồng lão gia tử trong nháy mắt đỏ bừng cả mặt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhủ thầm trong bụng —— Tiểu Tứ Tử căn bản không ngốc! Không đúng, là ngốc đúng chỗ!
“Hồng lão gia tử, phiền ngươi theo chúng ta một chuyến!” Triển Chiêu nói, “Kể lại một chút về vụ án năm xưa.”
“Không được a!” Hồng lão đầu lắc đầu liên tục, “Những kẻ đó ta đắc tội không nổi a!”
Triển Chiêu nhướng mi một cái, “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, đó là mấy trăm mạng người, không phải trò đùa, lão gia tử, ngươi không đi cũng phải đi!”
“Ta…” Hồng lão đầu chịu không nổi, “Đám người đó ngay cả mấy trăm mạng của Tào bang còn có thể diệt trừ trong vòng một đêm, vậy thì bọn ta…”
Bạch Ngọc Đường có chút không muốn nghe, cau mày, “Dông dài cái gì?”
Lão đầu thấy hắn mặt như quan ngọc nhưng nghiêm mặt thì cực kỳ dọa người, vội im miệng, vẻ mặt khó xử.
“Đi thôi.” Triển Chiêu nói với ông.
“Không được!” Hồng Vạn Phúc niên kỷ đã lớn thiếu chút nữa gấp tới bật khóc, “Nếu bọn họ phát hiện ta theo các ngươi, sẽ giết thê nhi già trẻ nhà ta a!”
Triển Chiêu cười, “Sao ngươi lại ngốc như thế, ngươi không theo chúng ta đi, sớm muộn gì cũng bị người diệt khẩu, nếu ngươi theo chúng ta, bọn họ sẽ có kiêng dè, tất nhiên bắt người nhà ngươi làm nhân chất (con tin),để ngươi đừng nói lung tung, giết bọn họ chẳng phải chọc cho ngươi nóng nảy, để ngươi khai hết toàn bộ hay sao?”
Hồng Vạn Phúc nghe xong, lại nghĩ có lý, ngước mắt nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Nhị vị là…”
Triển Chiêu từ trong lòng lấy ra lệnh bài Khai Phong phủ, cho lão đầu nhìn.
Hồng Vạn Phúc nhíu mày, hỏi, “Ngài là Triển Chiêu của Khai Phong phủ?”
Triển Chiêu gật đầu, “Lão gia tử, ai diệt Tào bang?”
Lão đầu cúi đầu suy nghĩ một chút, hỏi, “Làm sao các ngươi phát hiện thiên khanh (giếng trời)?”
Tiểu Tứ Tử lầm bầm một câu, “Cho trả lời không cho hỏi.”
Triển Chiêu nhướng mi, hảo tiểu tử!
Lão đầu cũng thấy Tiểu Tứ Tử cực khả ái, bèn nói, “Ai… Tôn tử ta cũng lớn như vậy, cũng khả ái như bé con.”
Đang nói, chỉ thấy bên ngoài có một người trẻ tuổi chạy vào, hắn cầm trong tay một bình nước lạnh, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì trước tiên sửng sốt
, sau đó mắng, “Các ngươi coi chừng bị chém nghìn đao a! Các ngươi trả nhi tử cho ta a!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, hỏi, “Cái gì?”
“Ngươi nói cái gì?” Lão gia tử càng nhảy dựng, “Tiểu Bảo làm sao vậy?”
“Cha!” Người nọ phỏng chừng là nhi tử của Hồng Vạn Phúc, “Tiểu Bảo vừa được tam tỷ bế đi bộ trong sân… Bị người đoạt đi, người nọ chạy về phía tây, nói mặc kệ ngươi chết hay không, bảo ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Hắn còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy Triển Chiêu chợt lóe vô ảnh.
Hồng lão gia tử từ trong quan tài chui ra, mắng, “Lũ người táng tận lương tâm không nhân tính a! Năm đó tại sao ta lại cùng kẻ như vậy kết giao bằng hữu chứ a!”
Tiểu Tứ Tử thấy mọi người làm ầm ĩ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, bé ôm Thạch Đầu nhìn trái nhìn phải một chút, tiến tới nói khẽ với Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch.”
“Ân?” Bạch Ngọc Đường nhìn bé.
“Vừa nãy khi tới đây, thấy một người.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói.
Bạch Ngọc Đường bật cười, ngoài đường đều là người, Tiểu Tứ Tử thấy ai?
“Người kia, ngày đó đã theo dõi phụ thân và Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử nói, “Vừa nãy hắn vụt qua, ngay ngoài cửa nhà.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có thật không?”
“Ngô!” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu, “Người kia cực bổn bổn, ngày đó theo dõi, cũng bị ta phát hiện, Cửu Cửu bảo đừng để ý đến hắn, Cửu Cửu rất ghét bọn họ.”
Bạch Ngọc Đường âm thầm giật mình, hỏi, “Nói như vậy, hắn vừa nãy cũng không phải theo dõi chúng ta, mà là đảo quanh cửa nhà họ Hồng?”
“Ân ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Đang nói, chợt nghe trong viện “bịch” một tiếng, Triển Chiêu đứng trên đỉnh tường viện, một tay xách một trung niên nam tử mặc hắc y ném vào trong viện, người nọ ai ai kêu ầm lên.
Triển Chiêu phi thân xuống tường, trong tay ôm một tiểu oa nhi niên kỳ xấp xỉ Tiểu Tứ Tử.
“Tiểu Bảo!” Hồng lão gia tử nước mắt đều chảy xuống, tiến lên ôm chầm lầy tôn tử ngây ngô, “Muốn mạng của ta rồi a!”
Triển Chiêu đi trở lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn người trung niên bị Triển Chiêu điểm huyệt đạo giữa sân, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, người mà ngươi nhìn thấy có phải hắn hay không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không phải nga, tuổi trẻ hơn rất nhiều.”
“Triển đại nhân!” Lúc này, Hồng Vạn Phúc đã đi tới, “Ta cùng các ngươi đi gặp Bao đại nhân, dám động tới tôn tử của ta, ta liều mạng với đám hỗn đản đó!”
Triển Chiêu gật đầu, “Bên ngoài Tùng Giang phủ có đại quân đóng quân, nếu ngươi lo lắng cho an toàn của thê nhi, có thể đưa đến Tùng Giang phủ!”
Lão đầu liên tục đáp ứng, theo bọn Triển Chiêu cùng nhau đi tới nha môn Tùng Giang phủ.

Công Tôn và Triệu Phổ mang quan tài về tới Tùng Giang phủ, đụng phải bọn Triển Chiêu đang trở về.
“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu chạy tới.
Công Tôn tuy rằng cũng không lo lắng Tiểu Tứ Tử theo bọn Triển Chiêu sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng không có bé bên cạnh, vẫn thấp tha thấp thỏm, thấy đã trở về, vội vàng chạy tới đón lấy, ôm chầm, “Nhớ phụ thân không?”
“Dạ!” Tiểu Tứ Tử cố sức hôn chụt một cái lên mặt Công Tôn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới, thấy được quan tài thì cau mày, “Chết rồi?”
Triệu Phổ cười, “Giả thôi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bất đắc dĩ, “Năm nay sao có nhiều người giả chết như vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.