Chương trước
Chương sau
Tiểu Tứ Tử cởi xiêm y cho Công Tôn thật là có chút lao lực, bởi vì xiêm y trên người Công Tôn mặc rất kín đáo, nhưng lại nằm ngửa mặt lên trời mà ngủ, Tiểu Tứ Tử còn phải nhẹ tay nhẹ chân, không thể để y phát hiện.
Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, sờ sờ cái cằm tròn vo của mình, quyết định ra tay từ dây lưng, trước tiên cởi đai lưng xuống.
Nghĩ tới đây, Tiểu Tứ Tử bò tới bên cạnh Công Tôn, nhẹ nhàng xốc chăn lên, cởi đai lưng Công Tôn xuống.
Công Tôn còn ngủ, mấy hôm nay lao tâm lao lực chuẩn bị đối phó phụ tử Hà gia, y cũng rất mệt, cho nên không có phản ứng gì. Sau khi Tiểu Tứ Tử cởi đai lưng ra, Thạch Đầu tiến tới, há mồm ngậm một đầu đai lưng, kéo sang một bên…
Đai lưng bị rút ra.
Sau khi rút đai lưng ra, Thạch Đầu vẫy vẫy đuôi với Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử giơ ngón tay cái với nó! Thạch Đầu, làm tốt lắm!
Sau đó, Tiểu Tứ Tử lại cởi dây lưng, rồi vạch ra vạt áo trước của Công Tôn, chỉ là bên trong còn có lý y… Then chốt là, tay áo làm sao cởi ra đây?
Tiểu Tứ Tử ngồi chỗ kia ngây người, phải nhấc tay phụ thân lên mới cởi được tay áo, nhưng cứ như vậy phụ thân sẽ phát hiện, sau đó sẽ bị đánh đòn.
Tới đây, Tiểu Tứ Tử lại nghĩ, hay là cởi quần đi, quần dễ cởi hơn.
Đang suy nghĩ, chỉ thấy Thạch Đầu nhảy qua, ngậm vạt áo trước của Công Tôn kéo sang một bên.
“Ân…” Công Tôn tựa hồ muốn tỉnh lại, hừ hừ một tiếng, trở mình.
Tiểu Tứ Tử cả kinh, vội vàng vỗ mông Thạch Đầu, Thạch Đầu lẻn đến một bên, tức giận nhìn Tiểu Tứ Tử, như đang nói —— Bé mập này, ta giúp ngươi mà!
Tiểu Tứ Tử cũng trừng lại nó —— Không được đụng không được gọi, bổn bổn, làm phụ thân thức dậy thì đánh mông ngươi đó!
Thạch Đầu lắc lắc tai, thành thật trốn sang một bên, dựa vào cánh tay của Triệu Phổ, xoay người bắt đầu liếm lông mao, nhìn Tiểu Tứ Tử để xem bé làm gì được.
Sau khi Tiểu Tứ Tử bị Thạch Đầu dọa giật mình, thấy Công Tôn không tỉnh, bèn cúi đầu tiếp tục làm việc.
Công Tôn sau khi xoay người thì sườn bên hướng về phía Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử rầu rĩ, như vậy ngay cả quần cũng không cởi được nha.
Suy nghĩ một chút, Tiểu Tứ Tử lại tiến tới vén cổ áo Công Tôn, vừa mới lay hai cái, Công Tôn cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
Tiểu Tứ Tử lập tức dừng lại khẩn trương nhìn Công Tôn.
Công Tôn ngủ nên mơ hồ, mở mắt thấy Tiểu Tứ Tử tựa hồ ngay trước mặt, tròn vo đầy thịt mềm mềm… không hề nghĩ ngợi, Công Tôn vươn tay kéo Tiểu Tứ Tử đến, ôm cọ cọ, “Ân… Tiểu Tứ Tử.”
Tiểu Tứ Tử bị ôm xuống cùng nằm, khuôn mặt đầy thịt bị Công Tôn cọ tới cọ lui. Chỉ chốc lát sau, Công Tôn lại không nhúc nhích, tựa hồ đang ngủ. Tiểu Tứ Tử khoanh tay hờn dỗi, phụ thân thật đáng ghét nha, không cởi y phục được, nếu có thể để phụ thân tự cởi là được rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Tứ Tử cho rằng, cần phải cố gắng không ngừng.
Lại đợi một lát, cảm giác Công Tôn lại ngủ say, Tiểu Tứ Tử từ dưới cánh tay y chui ra, ngồi giữa y và Triệu Phổ, bắt đầu cởi nút áo Công Tôn, mở hai cái, nút bên dưới không mở được, Tiểu Tứ Tử có chút tức giận, phụ thân không trở mình một cái được sao?
Đang gấp gáp đến luống cuống tay chân, Tiểu Tứ Tử bèn cảm giác có người chọt chọt mông mình.
Tiểu Tứ Tử sờ sờ cái mông, tiếp tục bận việc, mất nửa ngày cũng không cởi được một cái tay áo, nhưng y phục ở đầu vai đã bị vén mở, bờ vai của Công Tôn lộ ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử muốn liều lĩnh để Công Tôn lật người một cái hoặc nhấc cánh tay Công Tôn lên, chợt cảm giác cái mông lại bị chọt hai cái, Tiểu Tứ Tử phủi phủi, quay đầu lại muốn bảo Thạch Đầu không được nhao nhao, nhưng đã thấy Thạch Đầu dựa vào tường bắt đầu ngáy ngủ, Tiểu Tứ Tử sửng sốt, cúi đầu nhìn thì thấy Triệu Phổ bất đắc dĩ nhìn bé.
Tiểu Tứ Tử trợn to mắt, Triệu Phổ xoay bé qua, nghiêng đầu nhìn nhìn phía sau bé, chỉ thấy Công Tôn lộ vai nằm ở nơi đó.
Triệu Phổ có chút vô lực nhìn Tiểu Tứ Tử, vươn tay nhấc bé đặt sang bên kia, hạ giọng nói, “Làm gì đó hả?”
Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, có chút chán nản tựa lên đầu gối Triệu Phổ, nhỏ giọng nói, “Cởi xiêm y phụ thân.”
Triệu Phổ bật cười, “Ngươi cẩn thận sáng mai cái mông nở hoa!”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Nếu như phụ thân có thể thành thân với Cửu Cửu, thì bị đánh mông một trận… cũng không sao.”
Triệu Phổ nghe xong hơi sửng sốt, sau đó cười lắc đầu, xốc hé chăn lên, nói với Tiểu Tứ Tử, “Vào đây, chỉ mặc lý y không lạnh a?”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử chui vào bên cạnh, dựa lên cánh tay của Triệu Phổ, nắm ngón tay, “Bằng không Cửu Cửu, ngư
ơi cởi đồ phụ thân ra đi.”
Triệu Phổ lắc đầu, nhéo má bé, “Làm gì có chuyện đơn giản cởi xiêm y là được a, ngủ đi, đợi tới mùng hai.”
“Nhưng nếu mùng hai phụ thân lại đổi ý thì sao?” Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm tóc Triệu Phổ, nhỏ giọng nói thầm, “Vậy Cửu Cửu có tức giận rồi không thèm phụ thân nữa hay không?”
Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử lo lắng, bèn cười nói, “Sao lại như vậy được? Nếu phụ thân ngươi đổi ý, vậy cũng không có cách nào, ta chỉ đành đợi.”
Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Triệu Phổ, nhích tới phía trước, cọ cọ tay hắn, “Cửu Cửu ngươi thật tốt.”
Triệu Phổ ngáp một cái thật to, tiếp tục ngủ, hắn vốn đã mệt mỏi, nhưng võ công giỏi cho nên ngủ rất cảnh tỉnh. Tiểu Tứ Tử liên tục bò tới bò lui bên cạnh, làm sao hắn có thể không tỉnh lại, chỉ là ngay từ đầu cho rằng Tiểu Tứ Tử đang nô đùa với Thạch Đầu cho nên không lưu ý, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng, ngay lập tức mở mắt ra, không ngờ lại thấy vật nhỏ đang ra sức cởi bỏ y phục của Công Tôn, thật sự là dở khóc dở cười.
Chờ Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ đều ngủ say, Công Tôn vốn đang nghiêng người xoay mặt ra bên ngoài chậm rãi mở mắt, hơi chun mũi, âm thầm thở dài —— Tiểu phôi đản chân ngoài dài hơn chân trong, dám bán đứng phụ thân nó. Nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy Tiểu Tứ Tử là một đứa bé ngốc, ngay cả một bộ xiêm y mà cũng không cởi được!
.
Triệu Phổ ngủ một giấc say, đặc biệt là sau khi ngủ, vẫn cảm thấy hình như ngửi được một mùi hương tươi mát, khiến hắn ngủ rất sâu. Khi tỉnh lại thì đã thấy bên cạnh không có ai, nhưng mùi hương kia còn thoang thoảng. Triệu Phổ nghiêng mặt nhìn, chỉ thấy bên cạnh gối đầu đặt một gói giấy, căng phồng, bên trong tựa hồ bọc lấy cam thảo.
Hắn cầm lên ngửi, gói giấy tỏa ra mùi hương thơm mát dễ chịu, giúp cho thần thanh khí sảng, tối hôm qua bởi vì ngửi được hương thơm này nên hắn mới ngủ ngon như vậy.
Khe khẽ thở dài, Triệu Phổ ngồi dậy, gập tay chống cùi chỏ lên đầu gối, hai tay chống cằm xuất thần…
Gói giấy này khẳng định là Công Tôn đặt vào để giúp hắn ngủ ngon hơn, thư ngốc này mạnh miệng mà nhẹ dạ, rõ ràng động tâm nhưng lại thà chết không chịu nhận, còn giả vờ tỏ ra hung dữ, ai… chừng nào mới thấy y ôn nhu một chút đây?
Triệu Phổ đột nhiên bắt đầu tưởng tượng Công Tôn ôn nhu cùng mình tình ý tương thông sẽ có dáng vẻ như thế nào —— Phỏng chừng là mình vừa tỉnh lại sau một giấc nồng, Công Tôn sẽ ở bên cạnh đưa sang một cái khăn ấm để rửa mặt, rồi lại bưng một phần điểm tâm nói tiếng sớm a, đương nhiên, thanh âm đó khẳng định vô cùng nhỏ nhẹ, mình hôn y y cũng không né… Nghĩ nghĩ, Triệu Phổ cảm thấy nước miếng muốn nhiễu xuống rồi. Nghĩ tới đây lại nhịn không được mà lắc đầu, Triệu Phổ có chút tự giễu, hình như yêu cầu quá cao rồi… Nhưng nếu có thể trở thành sự thật thì nhân sinh thật quá tốt đẹp!
“Sáng bảnh mắt rồi mà bản mặt còn lưu manh như vậy, ngươi mơ thấy gì đó?”
Bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc, Triệu Phổ thở dài, quả nhiên Công Tôn chính là Công Tôn, lời nói cay độc mới là biểu tượng của y, có chút thất lạc quay sang, nhưng lại sửng sốt.
“Tỉnh chưa?”
Xoay mặt, đồng thời Triệu Phổ cảm giác trên mặt nóng lên.
Chỉ thấy Công Tôn đang đứng bên cạnh hắn, cầm một chiếc khăn mặt còn tỏa hơi nóng trên tay, “Rửa mặt đứng dậy ăn sáng, ngủ lâu như vậy không đói bụng nha?”
Triệu Phổ ngây ngô nhận lấy khăn mặt, cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Công Tôn thấy hắn ngơ ngác, bèn nói, “Rời giường ăn.” Vừa nói, vừa từ trong thực hạp lấy ra cơm nước đã hâm nóng.
Triệu Phổ dùng khăn nóng lau mặt, bỗng cảm thấy thần thanh khí sảng, đứng dậy đi tới bên giường rửa mặt, sau đó cấp tốc tới bên bàn ngồi xuống, chỉ thấy cơm nước bên trong thực hạp còn nóng hôi hổi.
“Ăn sớm như vậy a?” Triệu Phổ giật mình, rồi bưng chén ăn cơm.
“Sớm cái gì nha, đã trưa rồi.” Công Tôn gắp thức ăn cho hắn, Triệu Phổ đột nhiên sản sinh một ảo giác, vẫn cảm thấy Công Tôn đối xử với mình tựa hồ so với trước đây thân thiết hơn một chút, Công Tôn của hôm nay hình như đặc biệt ôn nhu a, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu dẩu mỏ chạy vào.
Công Tôn vươn tay ôm lấy bé, bóp miệng, “Sao dạo gần đây luôn dẩu mỏ ra? Còn như vậy nữa coi chừng biến thành mông gà.”
“Tiểu Lương Tử nói muốn học khinh công với Bạch Bạch và Miêu Miêu, lại không theo ta.” Tiểu Tứ Tử bất mãn lầm bầm.
“Tiểu tử này rất tài a.” Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Khinh công của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói là thiên hạ đệ nhất cũng không sai, để nó hảo hảo học, đừng bỏ qua cơ hội.”
Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nói, “Ngươi cũng thật dễ tính a, Tiểu Lương Tử là đồ đệ của ngươi, không sợ bị người ta đoạt đi?”
“Sợ cái gì?” Triệu Phổ thản nhiên cười, “Nó học hết công phu của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới tốt, dù sao sau này có lợi hại cách mấy thì cũng là đồ đệ của ta.”
Công Tôn nhịn không được mỉm cười.
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Công Tôn, lại nhìn nhìn Triệu Phổ, đột nhiên hỏi, “Phụ thân ngươi có thích Cửu Cửu hay không?”
Công Tôn sửng sốt, há mồm, có chút xấu hổ nhìn Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ cúi đầu ăn, không lên tiếng.
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn Triệu Phổ, “Cửu Cửu ngươi có thích phụ thân hay không?”
“Khụ.” Triệu Phổ nuốt thức ăn trong miệng xuống, gật đầu, “Thích.”
Tiểu Tứ Tử hung dữ ngẩng mặt trừ
ng Công Tôn, “Phụ thân thấy chưa!”
Công Tôn vẻ mặt vô tội nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngọ nguậy hai cái, lách ra khỏi lòng y, ôm Thạch Đầu chạy đến một bên sinh hờn dỗi.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ ngoáy ngoáy lỗ tai, tiếp tục ăn.
Công Tôn ngồi xuống, thấy Tiểu Tứ Tử ngồi chồm hổm một bên không thèm nhìn mình thì cũng có chút bất đắc dĩ, vật nhỏ này sao lại như vậy, có một số việc không nhất định phải nói ra a.
Triệu Phổ vươn tay vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi không muốn nói mà thôi, đừng náo loạn, đến, ăn một chút gì đi.”
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại liếc nhìn Công Tôn, dẩu mỏ.
Công Tôn ngoắc bé một cái, “Tới đây.”
Tiểu Tứ Tử ngồi kế bên Triệu Phổ, không nói lời nào, cũng không đi qua, tựa hồ có chút ý kiến với Công Tôn.
“Ai nha!” Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử chu mỏ bèn đứng lên.
Tiểu Tứ Tử kề sát Triệu Phổ, che cái mông.
Nhưng Công Tôn không đi bắt Tiểu Tứ Tử, mà là nắm áo Triệu Phổ, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Muốn ta nói gì?”
Tiểu Tứ Tử lại càng hoảng sợ.
Công Tôn trừng bé, “Nói nha!”
“Ngô… Phụ thân có thích Cửu Cửu không a?” Tiểu Tứ Tử nơm nớp lo sợ hỏi một tiếng.
“Ta có thích hắn hay không?!” Công Tôn cắn răng túm cổ áo Triệu Phổ lắc lắc, “Lão tử không thích ngươi thì sao còn ngủ với ngươi a? Ngươi cho ta là kẻ tùy tiện như vậy? Thay người khác, con mẹ nó ai dám tới gần một bước, lão tử đã sớm thiến hắn, ngươi còn hỏi, ngươi còn lừa gạt con ta, lão tử liều mạng với ngươi!”
Triệu Phổ bị hai cánh tay gầy của Công Tôn lắc đến rung rinh ngả trước ngả sau, Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh mở to hai mắt hỏi, “Vậy phụ thân thích Cửu Cửu đúng không?”
“Nói thừa!” Công Tôn càng nói lửa giận càng lớn, lắc Triệu Phổ như điên lại mắng mỏ, “Không thích ngươi ai thèm thành thân với ngươi a? Không phải nói mùng hai sao, ngươi còn muốn gì nữa!”

Công Tôn rống xong cảm thấy thư thái rất nhiều, rồi lại thấy Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử đều mở to hai mắt, nhìn ra sau lưng y.
Công Tôn cảm thấy kỳ quái, nhìn lại, cũng hít sâu một hơi. Chỉ thấy ngoài đại môn, cũng không biết từ khi nào, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Bao Chửng, Bàng Cát, các ảnh vệ còn có tất cả mọi người ở Hãm Không đảo đang đứng đó.
Mọi người há to miệng, mục trừng khẩu ngốc nhìn những người trong phòng, nghe rất rõ ràng những lời thâm tình kịch liệt này của Công Tôn.
Sau đó, chỉ thấy mặt Công Tôn từ từ đỏ lên, rồi tới vành tai, sau gáy… phỏng chừng toàn thân đều đỏ.
“Oa a.” Tiểu Tứ Tử vô cùng cao hứng vỗ tay, cười tủm tỉm nói, “Phụ thân hảo cừ, mùng hai nhất định phải thành thân nga!”

Mặt Công Tôn đỏ như tôm luộc, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Bọn Triển Chiêu cũng phục hồi tinh thần, nói, “Nga… Định gọi các ngươi cùng đến nha môn Tùng Giang phủ, tra vụ án loạn táng khanh kia… Chúng ta đi trước đây, các ngươi dùng bữa xong rồi đến a.” Nói xong, mọi người nhanh chân nhịn cười bỏ chạy.
Chờ mọi người đi, Công Tôn cũng muốn chạy, Triệu Phổ ôm lại, hôn hít, “Thư ngốc, ngươi cuối cùng cũng chịu nói thật rồi.”
Công Tôn đạp hắn hai cước, có điều Triệu Phổ ôm chặt quá, không thể giãy dụa, cuối cùng lại không lên tiếng.
Triệu Phổ sung sướng ôm Công Tôn cọ một hồi lâu, quay đầu lại, chỉ thấy công thần nhỏ bé Tiểu Tứ Tử đang gắp thịt miếng cho Thạch Đầu ăn, trên mặt cười tươi rói, tựa hồ rất thỏa mãn.
Dùng bữa xong, đi đến bến đó, nhóm Bao Chửng đã lên thuyền trước, cho nên Triệu Phổ và Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử leo lên một con thuyền khác, đơn độc chạy đến nha môn Tùng Giang phủ, tra vụ án loạn táng khanh.
Mọi người vốn tưởng rằng, lúc này diệt Hà gia phụ tử thì đã trừ xong khối ung nhọt lớn nhất Tùng Giang phủ, nhưng không ngờ, vụ án loạn táng khanh này lại là một bí mật lớn hơn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.