Chương trước
Chương sau
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút bí hơi, liền ngẩng mặt lên thở phì phò.
Phi Ảnh dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử có phải vì từ nhỏ không có nương, nên thích chui vào ngực người khác không a, còn cọ tới cọ lui rồi nói mớ, “Mềm mềm mềm…”
“Sau này đừng là một tiểu lưu manh đó!” Phi Ảnh vươn tay nựng nựng má bé.
“Ứ.” Tiểu Tứ Tử chóp chép miệng, mơ mơ màng màng kêu một tiếng, “Phụ thân.”
Phi Ảnh cười cười, lại nhéo nhéo.
“Ngô… Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử lại hừ một tiếng.
Phi Ảnh cảm thấy thú vị, lại nhéo tiếp, Tiểu Tứ Tử che mặt, chui vào trong chăn.
Phi Ảnh thấy trong chăn nổi lên một cái gò nhỏ, vươn tay hé mở chăn lên một chút cho bé, để bé không bị ngộp.
Nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử một hồi, Phi Ảnh thấy bé tựa hồ đang nằm mơ, hồ đồ nói mớ, Phi Ảnh trước đây từng nghe nói, khi người ta nằm mơ, nếu như nói với hắn mà hắn có thể nghe được, thì còn có thể trả lời bằng những câu hoàn toàn chân thật, liền thấp giọng hỏi, “Tiểu Tứ Tử?”
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử thật sự đáp một tiếng.
“Tiểu Tứ Tử có thương phụ thân không?” Phi Ảnh nói tiếp.
“Ừm.” Tiểu Tứ Tử cũng không biết là đáp lại, hay là hừ hừ.
“Có thương Cửu Cửu không?”
“Ngô.”
“Ảnh ảnh?”
“Ngô.”

Phi Ảnh suy nghĩ một chút, cũng chui vào trong chăn, tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân có tốt hay không?”
“Ngô.”
“Có tốt hay không?”
“… Tốt.”
Phi Ảnh muốn cười, lại hỏi, “Còn Cửu Cửu? Phụ thân gọi Cửu Cửu là gì?”
Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng, lại cọ cọ, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Lưu manh.”
Phi Ảnh nhịn cười, sung sướng hỏi, “Vậy Phi Ảnh tỷ tỷ thì sao?”
“Ngô.”
“Phi Ảnh tỷ tỷ thì sao? Ngươi nghĩ đến cái gì?” Phi Ảnh truy hỏi.
Tiểu Tứ Tử thì thầm nói vài chữ —— Ngực ngực… mềm.
Phi Ảnh sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên ôm chầm lấy, cọ tới cọ lui, “Khả ái muốn chết a… Muốn chết!”
Tiểu Tứ Tử lúc này đang nằm mơ, liền mơ thấy mình rơi vào trong một đống bánh bao, thật nhiều thật nhiều bánh bao nga…
Sau đó Tiểu Tứ Tử đem chuyện này nói cho Công Tôn, Công Tôn ngắt mông bé một cái, nói bé là tiểu lưu manh!

Công Tôn và Triệu Phổ không thấy tấm bia đá dưới chân, đánh bậy đánh bạ tiến vào cấm địa của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo.
Vào trong khe núi, mới cảm giác được đường núi khó đi, Triệu Phổ kéo Công Tôn đi có vài bước mà Công Tôn lại vấp chân ngã hai lần. May mà Triệu Phổ nhanh tay đỡ lấy y, ở đây địa thế thấp trũng, phiền toái nhất chính là không có chỗ nào dễ đi, khắp nơi đều là núi đá gồ ghề cùng những cành cây gãy mục. So với té ngã, Triệu Phổ càng lo Công Tôn bị vật sắc nhọn gì đó đâm vào chân.
“Ta cõng ngươi đi.” Triệu Phổ kéo Công Tôn.
“Không cần.” Công Tôn có chút mất hứng, mình không phải nữ nhân, không cần phải nơi nơi được chiếu cố.
“Ngươi đi chậm quá, một hồi bị đuổi theo thì cũng phiền phức cho ta!” Triệu Phổ biết tính tình của Công Tôn cá biệt, ghét nhất bị người xem thường, cho nên bèn khích tướng.
Công Tôn quả nhiên nghe lời, không cãi lại nữa, Triệu Phổ cõng y trên lưng, Công Tôn vươn hai tay ôm cổ hắn, Triệu Phổ đặt tay xuống phía sau…
“Tay của ngươi thành thật chút!” Công Tôn đấm vai hắn một cái.
Triệu Phổ ngẩng mặt cười cười, nói, “Thư ngốc, trên người thì gầy, nhưng ‘cái gò’ phía sau có thịt a.”
Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc hắn, cánh tay ôm cổ Triệu Phổ xiết chặt, nói, “Ngươi dám lưu manh ta trực tiếp xiết chết ngươi.”
Triệu Phổ bị y xiết đến trợn trắng mắt, nói, “Thư ngốc… Ngươi nhẹ chút coi, nếu xiết chết thì không ai mang ngươi lên đâu.”
“Đồng quy vu tận!” Công Tôn vươn tay nhéo tai hắn.
“Tê… Đừng làm loạn nữa thư ngốc, ta chưa có trêu chọc gì ngươi mà.” Triệu Phổ nói, “Ngươi một hồi cẩn thận đùa với lửa có ngày chết cháy a, ở đây cũng không ai cứu ngươi.”
Công Tôn vội vàng thu tay lại, có chút bất mãn đá Triệu Phổ một cước, nói, “Đồ lưu manh!”
Triệu Phổ cố ý lắc lư Công Tôn trên lưng, lao tới trước như điên, Công Tôn vì bảo trì cân đối, đành phải tập trung ôm Triệu Phổ, vừa bất mãn nện hắn hai cái.
Hai người chạy tới dưới chân núi, Triệu Phổ nhìn trái nhìn phải, có chút khó hiểu, hỏi Công Tôn, “Đám truy binh kia sao không đuổi tới?”
Công Tôn lắc đầu, hỏi, “Chẳng lẽ do ở đây có cơ quan? Hoặc là có mai phục?”
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện cái gì cả, khắp nơi đều tối đen.
Công Tôn từ trong lòng móc ra mồi lửa, thắp lên, chỉ thấy hai người đang đứng trước một dãy phòng cũ nát, ngẩng đầu nhìn, kiến trúc rất cổ xưa, rách nát lụp xụp, dưới mái hiên còn có mạng nhện, nơi nơi đều là cây khô lá rụng.
Triệu Phổ bĩu môi, “Có phải đã bỏ đi cả rồi không?”
“Hm…” Công Tôn sờ sờ cằm, lẩm bẩm, “Nếu là bỏ đi, vậy tại sao cửa sổ đều là mới?”
Công Tôn hỏi xong, Triệu Phổ cũng nhìn ra chút mánh khóe… Cũng phải, nói như vậy, phòng ở cũ, thì khẳng định cửa sổ là thứ mục nát trước, nhưng cửa sổ ở đây đều là mới thay, mà xung quanh phòng thì ngược lại, vô cùng đổ nát.
Hai người liếc mắt nhìn nhau —— Hình như không đơn giản như vậy!
Nghĩ tới đây, Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Muốn vào xem một chút không?”
Triệu Phổ gật đầu, trước tiên đặt Công Tôn xuống mặt đất, kéo đến sau lưng mình, tiếp nhận mồi lửa của y.
Công Tôn cũng có chút khẩn trương, vươn tay, lấy ra một bao dược phấn.
Triệu Phổ nhướng mi nhìn y, “Uy, ngươi coi chừng lỡ tay hại nhầm người a.”
Công Tôn khinh bỉ lườm hắn, “Làm sao có thể?”
“Nếu không lỡ tay thì ai biết được ngươi có nhân cơ hội dùng việc công báo thù riêng hay không?” Triệu Phổ vẻ mặt không tín nhiệm.
Công Tôn đá hắn, “Nhanh lên một chút coi!”
Triệu Phổ xoa xoa bắp chân bị đá, nói, “Sao cả lúc ngươi tức giận cũng khả ái như vậy chứ?”
Công Tôn nheo mắt lại, cầm bao dược phấn đánh hắn, Triệu Phổ đành phải thu liễm, quay đầu mở toang cánh cửa.
Cửa kêu ‘két’ một tiếng, Triệu Phổ mang theo Công Tôn lách qua một bên… Ngoài dự liệu của hai người, cũng không có ám khí minh khí gì bắn ra, trong phòng cũng chỉ là một mảnh đen kịt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đi vào trong, tiến vào đại điện, phát hiện khung cảnh càng thêm đổ nát, đại môn đối diện đặt bốn bức tượng phật Di Lặc, hình thái khác nhau, diện mục dữ tợn. Phía bên phải trống không, bên trái có hương án… Bên trên bày ra mười mấy bài vị.
Triệu Phổ cau mày, đi lên nhìn nhìn, thấy trên bài vị trống không, chỉ viết vài danh xưng như phụ, mẫu, thúc tẩu…
Công Tôn cũng đọc một chút rồi nói, “Xem ra… là từ đường.”
Triệu Phổ gật đầu, “Từ đường vì sao lại đặt ở nơi hẻo lánh như vậy, hơn nữa trên bài vị còn không viết tên?”
“Phỏng chừng là có chút huyền cơ.” Công Tôn lại nhìn xung quanh, phát hiện chỉ là một từ đường bình thường, cũng chẳng có gì đặc biệt, có chút mất hứng.
Triệu Phổ buông bài vị xuống, nói, “Hình như không có người… Không bằng đi thôi.”
“Ừ.” Công Tôn gật đầu, vừa định đi, lại nghe được tiếng gió núi vù vù vang động bên ngoài.
Vô thức nắm thật chặt áo khoác trên người, Công Tôn nói, “Không biết bọn Triển Chiêu có thuận lợi không.”
Triệu Phổ ngáp một cái, nói, “Phỏng chừng đã thám thính được chút gì rồi.”
Hai người định đi ra ngoài… vừa bước tới cửa, thì nghe có tiếng “Hu hu” nho nhỏ.
Triệu Phổ kéo Công Tôn lại, hỏi, “Tiếng gì đó?”
Công Tôn có chút giật mình, nghiêng tai nghe ngóng, không phát hiện có gì đặc biệt, bèn nói, “Không có a.”
“Không đúng, ta vừa mới nghe được!” Triệu Phổ nói, quay lại bên trong từ đường, tỉ mỉ lắng nghe.
Công Tôn đi theo bên cạnh hắn, cũng kiên nhẫn nghe… Không bao lâu, hai người đồng thời phát hiện —— Hình như có âm thanh truyền ra, nhưng lại là bên trong tường!
Công Tôn hơi chút khẩn trương, Triệu Phổ cười nhìn y, “Sao hả, ngươi cũng có lúc sợ?”
Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, Triệu Phổ đi qua, áp tai vào tường nghe nghe… nói, “Có tiếng gió thổi.”
Công Tôn hỏi, “Ngươi áp tai nghe ở bất kỳ mặt tường nào, đều sẽ có tiếng gió thổi cả mà?”
Triệu Phổ vươn ngón tay thon dài sờ soạng bên tường một hồi, lui xuống một bước, nói, “Tiếng gió và tiếng gió, cũng sẽ có chút khác nhau…” Nói xong, hắn đột nhiên nhấc chân… dồn sức đạp vào tường một cước.
“Rầm” một tiếng, cả bức tường đều sập xuống, và xuất hiện phía sau mặt tường đó, không phải không gian ngoài trời, mà là một gian phòng bị phong kín.
Triệu Phổ giơ mồi lửa soi vào bên trong, chỉ thấy bên trong xuất hiện một cái cũi gỗ.
Công Tôn kề sát Triệu Phổ một chút, híp mắt nhìn vào, nói, “Hình như trong cũi có người?”
Bởi vì bên trong tối đen, bên ngoài lại sáng, cho nên Công Tôn và Triệu Phổ không thấy rõ hình dạng của người bên trong, nhưng người bên trong tựa hồ thấy được cảnh bên ngoài… Sau đó lại nghe tiếng lay cũi gỗ “Lạch cạch lạch cạch” kịch liệt, còn có tiếng ô ô ô.
Triệu Phổ và Công Tôn đi vào trong, giơ mồi lửa soi vào…
“A!” Triệu Phổ chấn động, kêu lên, “Ta nghĩ ra thanh âm kia giống ai rồi!”
Công Tôn cũng trắng bệch cả mặt!

Bên kia, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường qua lại trên nóc nhà, phát hiện người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo đuổi tới khe núi rồi lại không theo nữa, cũng có chút khó hiểu, không lâu sau, lại thấy Nguyệt giáo giáo chủ vội vã chạy đến thiên điện.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, thả người đuổi theo.
“Giáo chủ!” Nguyệt giáo giáo chủ vọt vào thiên điện, đẩy cửa ra nói, “Có gian tế, gian tế trà trộn vào!”
Giáo chủ của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo còn đeo mặt nạ, ngước mắt nhìn Nguyệt giáo giáo chủ vừa xông vào, hỏi, “Gian tế? Người đâu?”
“Chạy vào cấm địa rồi.”
“Cái gì?” Tổng giáo chủ nọ điệu bộ sợ hãi, khiến Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhịn không được lại liếc mắt nhìn nhau —— Tại sao lại kích động như vậy a? Cấm địa? Trong cấm địa có cái gì?
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhíu nhíu mày, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi có cảm giác thấy…”
“Cái gì?” Triển Chiêu cười tủm tỉm nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường ấn huyệt thái dương, con mèo này lại cười… chỉ đành vô lực nói, “Có cảm giác thấy thanh âm của tổng giáo chủ… hình như nghe ở đâu rồi không?”
Triển Chiêu cũng khẽ sững người, “Nghe ngươi nói vậy… đúng là quen tai thật đó.”
“Còn không dẫn người đuổi theo?!” Giáo chủ nọ hổn hển nói, “Mau dẫn người giết sạch bọn chúng cho ta, đừng để bất kỳ kẻ nào chạy thoát!”
“Nhưng… cấm địa…” Nguyệt giáo giáo chủ có chút do dự.
“Đi mau!” Tổng giáo chủ đá hắn một cước lăn nhào.
Nguyệt giáo giáo chủ vội vàng bỏ chạy.
Triển Chiêu sau khi nghe xong, đột nhiên mở to hai mắt —— Ta nghĩ ra một người!
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Lúc này, chỉ thấy tổng giáo chủ nọ giật mạnh mặt nạ xuống, thả người phi ra cửa sổ, nhảy mấy cái, chạy xa.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đuổi theo.
Triển Chiêu đột nhiên hiểu ra, “Kẻ đó là giả?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói, “Người thật làm gì có công phu tốt như vậy?”
Triển Chiêu giật mình cả kinh, nói, “Ai nha… Nguy rồi!”
Bạch Ngọc Đường cười cười với hắn, “Ngươi theo hắn đi, ta đến hoàng cung!”
Gánh nặng trong lòng Triển Chiêu liền được trút ra, may là Bạch Ngọc Đường thông minh, gật đầu một cái… Hai người phân công nhau hành sự.
.
Triệu Phổ và Công Tôn đi tới bên cạnh cũi gỗ, Triệu Phổ bổ nát cái cũi ra, Công Tôn vươn tay kéo vải bịt miệng của người bên trong xuống, hỏi, “An Lạc Hầu, tại sao ngươi lại ở đây?”
Bị nhốt trong cũi gỗ, chính là An Lạc Hầu Bàng Dục.
“Tiên sinh… khụ.” Bàng Dục vuốt cổ họng, quá gấp gáp nói không ra tiếng, Công Tôn an ủi hắn, bảo đừng nóng vội, Triệu Phổ hỏi, “Giáo chủ của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo kia bắt ngươi tới à?”
“Ta không biết ai bắt ta… Tên kia, giống hệt phụ thân ta!” Bàng Dục nói, “Ta còn tưởng hắn là cha ta…”
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau.
“Quả nhiên.” Triệu Phổ thốt lên, “Ta đã nói thanh âm quen lắm mà, giống y như lão Bàng, chỉ là cái bụng không to như vậy, bất quá cũng có thể độn thêm!”
“Bọn chúng muốn làm gì?” Công Tôn hỏi.
Dây trói của Bàng Dục được Triệu Phổ cởi ra, hắn vội vàng sờ soạng tìm tòi trên người, rồi nhảy dựng lên nói, “Má ơi, nguy rồi!”
“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ nhíu mày, sợ Bàng Dục cả kinh sẽ dọa đến Công Tôn.
Bàng Dục vẻ mặt như đưa đám nói, “Lệnh bài tỷ tỷ cho ta mất rồi, cái đó có thể tự do ra vào hoàng cung! Tỷ tỷ nói khi ta nhớ nàng thì có thể đi gặp, không cần thông truyền…”
Triệu Phổ và Công Tôn đều kinh hãi.
“Kẻ đó không lẽ…” Công Tôn cũng có chút sốt ruột.
“Xong xong!” Bàng Dục vội vàng chui ra khỏi cũi gỗ, nói, “Kẻ đó giống cha ta như đúc, còn có lệnh bài của ta nữa, lỡ như hắn hại tỷ tỷ ta…”
“Hắn khổ tâm tiến cung có thể nào chỉ để giết Bàng phi?” Triệu Phổ nói, “Mấy ngày nay hoàng thượng qua đêm ở chỗ Bàng phi phải không?”
“A…” Bàng Dục hít một ngụm khí lạnh, “Thái Sư Bàng Cát tiến cung ám sát hoàng thượng… Đến lúc đó có nói lý lẽ gì cũng vô dụng a! Xong xong, thành công hay không thành công thì đều là chết cả nhà rồi!”
“Ngươi bị bắt hồi nào?” Triệu Phổ dẫn hắn và Công Tôn ra ngoài, “Thái sư không biết sao?”
“Bị bắt hồi tối qua, hai ngày trước không phải tiên sinh bảo cha ta quá béo sao, nên ông ấy cùng với các nương đều đến miếu thờ ăn chay, tiện thể du ngoạn, tiện thể, cầu tử tự cho tỷ tỷ ta.”
Công Tôn nhíu mày.
.
Mọi người vừa ra tới bên ngoài, Triệu Phổ đột nhiên giơ tay cản lại, nói, “Chậm đã.”
Quả nhiên… Trong khoảnh khắc, thấy được bốn phía trên khe núi đều có người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo vây quanh.
Lúc này, Tử Ảnh cùng Hôi Ảnh và Đại Ảnh đáp xuống trước mặt Triệu Phổ.
“Vương gia, các ngươi đi trước đi.” Tử Ảnh nói, từ trong lòng móc ra một vật, ném lên không trung… Là một quả tên lệnh, cao cao bay vút lên bầu trời đêm, sau đó nổ tung, hiện ra hình một con rồng…
Công Tôn có chút giật mình… Thật là đẹp.
Chỉ chốc lát sau, bốn phía trên cao đều xuất hiện những bóng đen.
Công Tôn giật mình, hỏi, “Bọn họ từ đâu tới?”
Triệu Phổ nhếch miệng cười cười, nói, “Sao hả, muốn dò hỏi quân tình à?”
Công Tôn trừng hắn, không hỏi nữa.
Đồng thời, Giả Ảnh mang theo mười mấy ảnh vệ của Triệu Phổ đã chạy tới, hỏi, “Vương gia, muốn người chết hay sống?”
“Đầu hàng thì không giết!” Triệu Phổ nói xong, một tay ôm Công Tôn, một tay nắm cổ áo Bàng Dục, chạy đến hoàng cung.

Bạch Ngọc Đường đáp xuống cách hoàng cung không xa, liền khẽ nhíu mày… Quả nhiên, bốn phía có không ít người mai phục trong bóng tối, không biết là thủ vệ của hoàng cung, hay là người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo. Hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên vòng đến hậu viện của hoàng cung, nấp trên một gốc cây cao nhìn vào trong, khẽ nhíu mày… Hắn chưa từng tới hoàng cung, to như vậy, biết đi đâu tìm tẩm cung của Triệu Trinh?
Đang suy nghĩ, thì thấy một lão công công bưng một mâm rượu và thức ăn, chậm rãi đi tới phía trước.
Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ, trong lòng khẽ động… Người này hắn nhận thức! Chính là lần trước đã chủ trì cuộc tỷ thí ở bãi săn, Trần Ban Ban.
Bạch Ngọc Đường vừa muốn đuổi theo, đã thấy trong bóng tối, có vài bóng đen đuổi theo ông ta.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cũng lặng lẽ đi theo.
.
Triển Chiêu một đường theo Bàng Thái Sư giả đi tới Khai Phong phủ, có chút khó hiểu, tự hỏi… Vì sao hắn không trực tiếp đến hoàng cung, mà lại cố ý tới Khai Phong phủ?
Bàng Cát giả đi tới đại môn Khai Phong phủ, điều chỉnh lại tâm tình một chút, từ trong tay áo lấy ra một vật nhét vào bên hông, loay hoay một lúc… cái bụng bầu xuất hiện.
Triển Chiêu ngồi trên cây che miệng, thiếu chút nữa cười văng.
Bàng Cát này thấy đã chuẩn bị hoàn hảo, liền nhấc chân xông vào bên trong, miệng hô, “Lão Bao a! Nguy rồi lão Bao!”
Nha dịch của Khai Phong phủ cũng không ngăn cản lão, chỉ hành lễ một cái, tâm nói… Bàng Thái Sư này dạo gần đây bị gì vậy? Cứ cách hai ba ngày lại chạy tới Khai Phong phủ.
Bàng Cát chạy ào vào thư phòng, Bao Chửng tự nhiên còn chưa ngủ, cũng có chút giật mình, tâm nói… Sao Bàng Cát còn thức? Năm nay là năm kỵ của hắn à? Hay là đến Tướng Quốc Tự cúng bái đổi vận đi?
“Tới tới, đi theo ta!” Bàng Cát xông lên muốn kéo tay Bao Chửng.
Bao Chửng rụt tay vào trong tay áo, vẻ mặt bất mãn nhìn lão, “Ngươi muốn gì đây, già rồi còn cù cưa dây dưa, ổn trọng chút được không?”
“Ai nha… Ngươi mau cùng ta tiến cung đi!” Bàng Cát gấp đến độ giơ chân.
Bao Chửng khẽ nhíu mày, hỏi, “Tiến cung với ngươi làm cái gì?”
Bàng Cát nói, “Dục nhi bị bắt cóc rồi!”
Bao Chửng nhướng mi một cái, “Có thật không?”
Bàng Cát gật đầu ồn ào, “Hơn nữa kẻ bắt cóc là Gia Luật Minh a! Nhanh, ngươi mau cùng ta tiến cung, ta muốn thỉnh hoàng thượng định đoạt a!”
Bao Chửng nhìn nhìn lão, nói, “Chuyện này quả thực không phải đùa, ngươi đi trước, ta thay y phục đã.”
“Lửa cháy tới nơi rồi, còn thay cái gì nữa chứ?” Vừa nói, Bàng Cát vừa lôi kéo Bao Chửng chạy ra ngoài.
Triển Chiêu cau mày, vừa định nhảy xuống dưới…
Thì thấy cánh tay đặt sau lưng của Bao Chửng, nhẹ nhàng vẩy vẩy tay áo.
Triển Chiêu sửng sốt, trong lòng bội phục —— Bao đại nhân thật giỏi a! Vậy mà cũng có thể nhìn ra được đồ giả?! Thảo nào Bát Vương gia nói ông là thiên hạ đệ nhất tinh!
Mà có câu, vô xảo bất thành thư, ngày hôm đó, Bàng Thái Sư vừa thỉnh đại pháp sư của Tướng Quốc Tự giúp nữ nhi nhà mình khai quang một chuỗi phật châu, nghe nói đeo vào sẽ được phúc có tử có tôn, lão vì mong nữ nhi có thể sinh một tiểu bảo bối khả ái như Tiểu Tứ Tử, mà suốt đêm ngồi kiệu cầm phật châu, chạy tới hoàng cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.