Chương trước
Chương sau
(Người ta hay dùng “thanh mai trúc mã” để nói tình bạn thuở ấu thơ của bé nam và bé nữ, ở đây nói về hai bé nam nên chỉ có trúc mã mà không có thanh mai ^^V)
.
“Tiêu Lương?” Triệu Phổ cầm ngọc bội nhìn nhìn, cười nói, “Cái tên rất khí phái.”
Công Tôn nắm tay chống cằm, hỏi, “Tiểu hài nhi này vì sao lại ở trong bãi săn?”
“Hình như là một hài tử lưu lạc.” Triệu Phổ nói, “Quả thực có không ít người lẻn vào bãi săn để săn mồi, bắt vài con thú bán kiếm chút tiền lời sống qua ngày… Bất quá hài tử này chỉ mới vài tuổi, đúng là hơi nhỏ.”
Tiểu Tứ Tử từ trong phòng chạy ra, bò lên đùi Công Tôn, “Phụ thân.”
“Hửm?” Công Tôn nhìn bé.
“Tiểu hài tử kia, có phải nhỏ hơn ta không?”
Công Tôn bật cười, vươn tay nhéo nhéo má bé, nói, “Xấp xỉ, bất quá người ta lớn hơn ngươi một chút.”
Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, bé còn tưởng có một em bé nhỏ hơn mình tới đây chứ, không ngờ lại lớn hơn a.
“Bây giờ ngươi chuẩn bị làm gì?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Còn làm gì nữa? Cũng không biết có người nhà hay không, nói không chừng là con của một hộ săn bắn, người nhà chắc sẽ sốt ruột đi tìm.”
“Hm… Nếu như là không ai thân thích phải một mình lưu lạc thì sao?” Công Tôn hỏi.
“Ngô?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn, hỏi, “Nhỏ như vậy mà lưu lạc sao?”
“Đúng vậy.” Công Tôn gật đầu, “Đáng thương không?”
Triệu Phổ nhìn y một chút, cười nói, “Nếu thực sự không ai cần… Hài tử này thật ra là một nhân tài.”
“Vương gia, thu nhận nó đi.” Giả Ảnh nói, “Tiểu hài nhi này trông rất giống ngươi lúc bé.”
“Ha!” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Vậy nói vấn đề cốt yếu đi!”
Công Tôn nghĩ nghĩ, “Bất quá… Hài tử mang theo loại ngọc bội này bên người, hẳn không phải là gia đình bình thường chứ?”
Triệu Phổ gật đầu, cầm mai ngọc bội nọ nhìn một lúc lâu, cười nói, “Nếu như ngọc bội là của hài tử này, thì có thể giải thích vì sao nó còn nhỏ mà lại hung hãn như vậy!”
“Nga?” Bọn họ đều hiếu kỳ nhìn Triệu Phổ.
“Con vật này kỳ thực không phải diều hâu.” Triệu Phổ nói, “Là chuẩn*.”
*(chuẩn là loài chim ưng lớn nhất)
“Chuẩn…” Công Tôn tiếp nhận ngọc bội nhìn một chút, lát sau mới gật đầu, nói, “Nghe ngươi nói vậy mới thấy quả thật là… đầu hình như to hơn diều hâu một chút.”
“Tại vùng tây bắc, có một bộ tộc, bọn họ đại thể là từ biên cảnh Bắc bộ trốn tới, sinh hoạt ở ranh giới giữa Tống, Liêu và Tây Hạ, nhiều năm sinh hoạt trong núi rừng hoang dã, nhờ vào săn bắt mà sống.” Triệu Phổ nói, “Bọn họ đều nuôi chuẩn, dùng để hỗ trợ săn bắt, cho nên xưng là Chuẩn bộ.”
Công Tôn khẽ nhíu mày, y cũng coi như đọc nhiều sách vở, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe tới một bộ tộc như vậy.
“Những người này cũng không phải tộc loại có ghi lại.” Triệu Phổ cười cười, nói, “Đều là người do ngoại tộc và Hán nhân kết hợp rồi sinh ra.”
Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Chính là… thường bị người đời gọi là tạp chủng?”
Triệu Phổ gật đầu, nói, “Những hài tử này không được ai thu lưu, người Trung Nguyên không thích, ngoại tộc lại càng không ưa.”
Công Tôn hơi sửng sốt, nói như vậy, Triệu Phổ lúc đó chẳng phải…
“Chuẩn bộ ở biên cảnh Tây Bắc hầu như đã diệt vong.” Triệu Phổ nói, “Lúc trước hình như người Liêu đã tới đó tiễu trừ.”
“Vì sao lại tiêu diệt bọn họ?” Công Tôn có chút bất mãn, “Bọn họ lại không hề hại người?”
Triệu Phổ lắc đầu, nói, “Liêu vương tiền nhiệm vô cùng hung ác ngoan độc, hắn hận nhất chính là tạp chủng, chỉ cần thấy được thì giết không tha, gặp phải thôn trang như vậy, hắn không chỉ mệnh lệnh giết toàn bộ người trong đó, mà còn phóng hỏa đốt sạch nhà ở.”
“Hung tàn như vậy sao?” Công Tôn nhịn không được nhíu mày, tâm nói, Liêu vương này đã chết, thật là tốt quá!
“Ta đoán a.” Triệu Phổ lại bắt đầu không đứng đắn, “Có thể là do phi tử nào đó của Liêu vương kia hợp ý người Hán, rồi sau đó khiến hắn mọc sừng, cho nên mới hận điên lên.”
Công Tôn bất đắc dĩ khinh bỉ liếc hắn.
Triệu Phổ cười, tinh tế xem xét ngọc bội, nói, “Xem mai ngọc bội này, phụ mẫu của hài tử đó khẳng định có địa vị phi thường tôn quý trong Chuẩn bộ… Muốn biết đúng hay không, thử một lần là ra ngay.”
“Thử bằng cách nào?” Công Tôn khó hiểu hỏi.
“Một lát nó tỉnh xem phản ứng thì sẽ biết.” Triệu Phổ cười cười, đứng lên duỗi thắt lưng, nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Nè, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu?”
“Vừa nãy còn ở đây, không biết đi đâu mất rồi.” Công Tôn cũng có chút khó hiểu.
Lúc này, Vương Triều Mã Hán tới, nói với Công Tôn và Triệu Phổ, “Vương gia, tiên sinh, đại nhân vừa thẩm vấn Tần Ngạo, đại nhân nói đã tra ra được chút đầu mối, muốn mời hai vị đến thương lượng.”
“Đi ngay!” Triệu Phổ gật đầu, cùng Công Tôn rời đi, Tiểu Tứ Tử nắm lại góc áo của Công Tôn, Công Tôn nói, “Này, Tiểu Tứ Tử, ngươi ở đây giúp đỡ chiếu cố Tiêu Lương đi.”
Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, nói, “Nhưng… ta lại không quen hắn.”
Công Tôn cười, “Nó đã cứu Hắc Kiêu nga.”
“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, quay đầu lại, chỉ thấy Hắc Kiêu còn đang đứng trước cửa, chốc chốc lại nhìn vào bên trong, liền cười tủm tỉm gật đầu, nói, “Vậy được, Tiểu Tứ Tử sẽ làm bằng hữu của hắn!”
“Ừ.” Công Tôn thỏa mãn, Triệu Phổ lưu lại Tử Ảnh chiếu cố Tiểu Tứ Tử, sau đó cùng Công Tôn đi đến thư phòng của Bao Chửng.
.
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn Tử Ảnh, Tử Ảnh cười nhìn bé, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, tiếp theo chúng ta làm cái gì nha?”
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, chạy ù vào trong phòng, cầm một cái ghế nhỏ, ngồi bên giường Tiêu Lương, hai tay chống má, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tiêu Lương.
Tử Ảnh cũng ngồi bên cạnh song song với bé.
“Hm, Tử Tử.” Tiểu Tứ Tử đã phân biệt được các ảnh vệ rõ ràng, hỏi Tử Ảnh, “Em bé này tên gọi là gì?”
Tử Ảnh vươn tay nhéo bé, “Ngươi mới là em bé.”
“Phụ thân không phải đã nói, niên kỷ xấp xỉ sao.” Tiểu Tứ Tử nói.
“Nó gọi Tiêu Lương.” Tử Ảnh nói.
“Nga, Tiểu Lương Tử nha!” Tiểu Tứ Tử gật đầu cười tủm tỉm.
“Ừm, cách gọi này nghe êm tai.” Tử Ảnh gật đầu, nhìn thấy bàn tay như màn thầu trắng nõn non nớt của Tiểu Tứ Tử, liền tiến tới, nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nhìn tay ngươi, rồi nhìn tay của tiểu oa nhi này xem.”
Tiểu Tứ Tử nghe Tử Ảnh nói, cúi đầu nhìn, nhịn không được cau mày, nói, “Ai nha, thật là đáng thương.”
Tay của Tiêu Lương, trong lòng bàn tay đều là những vết chai sần, hơn nữa ngoài da cũng đều bị thương, đây là vết do nó vừa leo cây để lại, khi còn bé vốn cũng được nuôi ở nơi hoang dã, cho nên bàn tay tự nhiên không non mềm như Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nhanh chân chạy đi lấy cái hòm thuốc nhỏ của Công Tôn, bé đã biết xử lý các vết thương đơn giản, lấy ra kim sang dược, thật cẩn thận tỉ mỉ giúp Tiêu Lương băng bó.
Tử Ảnh nhìn thấy thì khẽ nhoẻn miệng cười, bụng dạ của Tiểu Tứ Tử thật tốt.
Thấy cũng gần chạng vạng, Tử Ảnh hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có đói bụng không?”
“Ngô… Một chút.” Tiểu Tứ Tử nói.
Tử Ảnh sờ sờ đầu bé, “Ta đi lấy thức ăn, Vương gia bọn họ phỏng chừng còn bận một hồi nữa mới trở về.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử đáp ứng.
Tử Ảnh liền xuất môn.
Tiểu Tứ Tử giúp Tiêu Lương băng bó vết thương xong, chống cằm tiếp tục ngồi ngắm.
Mà đúng lúc này, chỉ thấy Tiêu Lương hơi nhíu nhíu mày.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, tâm nói, có phải muốn tỉnh lại không nha?
Nghĩ tới đây, bé chạy đến bên chiếc bàn, bưng ấm trà tới, dùng một mảnh vải thưa thấm nước trà, giúp Tiêu Lương lau miệng, còn vắt một chút nước vào miệng nó.
Những việc này đều nhờ Tiểu Tứ Tử thường ngày theo Công Tôn hành y, nhìn mà học được.
Giọt nước chảy vào miệng, không bao lâu, chỉ thấy đôi mày hơi nhíu của Tiêu Lương chậm rãi thả lỏng, lông mi cũng hơi rung động.
Tiểu Tứ Tử tiến đến nhìn, “Tiểu Lương Tử! Tiểu Lương Tử?”
Tiêu Lương đang ngủ, thì cảm giác được một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang vọng bên tai, cũng không biết là gọi ai, tiểu nương tử?
Tử Ảnh từ bên ngoài bưng vào một chén canh hạt sen nhỏ, cũng muốn cười, thanh âm của Tiểu Tứ Tử thanh thanh giòn giòn, chỗ nào nghe ra được đang gọi Tiểu Lương Tử a, rõ ràng là tiểu nương tử.
Tử Ảnh lắc đầu đi vào, nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi muốn có tiểu tức phụ à?”
Tiểu Tứ Tử bò lên giường, vươn cánh tay nhỏ bé đẩy đẩy Tiêu Lương, nói với Tử Ảnh, “Tử Tử, Tiểu Lương Tử sắp tỉnh.”
“Thật không?” Tử Ảnh cũng đã đi tới, nhìn nhìn, nói, “Ừm, phỏng chừng sắp tỉnh rồi, ta đi lấy thêm một chén tới!” Nói xong, đưa tay đặt chén canh hạt sen vào trong tay Tiểu Tứ Tử, lại chạy ra.
Tử Ảnh vừa bước ra cửa, Tiêu Lương đã nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác lồng ngực đau xót, sau đó, chậm rãi mở mắt.
“Tiểu Lương Tử!” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gọi nó.
Tiêu Lương liền mơ hồ thấy trước mắt là một bóng người nho nhỏ đang lay động, cũng không biết là ai, thanh âm thật dễ nghe a, nó lắc đầu, mạnh nhắm mắt mấy cái, mới chậm rãi mở ra… Hình ảnh người trước mắt dần dần rõ lên.
Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương thực sự tỉnh, liền ngồi bên cạnh nó, vươn bàn tay nhỏ xíu béo mập mềm mềm của mình nhéo nhéo hai má Tiêu Lương, hỏi, “Tỉnh chưa?”
Tiêu Lương chậm rãi mở to hai mắt… Một lúc lâu mới mở miệng, “Tiểu… tiểu thần tiên?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, vươn tay sờ trán Tiêu Lương, nói, “Ai nha ai nha, nóng hổi!”
Tiêu Lương thì cảm thấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ lên trán mình, thật ấm áp… Hơn nữa, không hiểu sao lại có một hương vị ngọt ngào? Kỳ thực là do chén canh hạt sen trong tay Tiểu Tứ Tử đang tỏa hương.
“Cái này là mấy?” Tiểu Tứ Tử giơ hai ngón tay tới trước mặt Tiêu Lương.
Tiêu Lương ngẩn người, thành thật mà nói, “Hai.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, lại vươn ra tay kia, giơ lên hai ngón tay, hỏi, “Còn cái này?”
Tiêu Lương tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ Tử, thuận miệng đáp một câu, “Bốn.”
Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, chưa có sốt tới ngốc nha.
Lúc này Tiêu Lương cũng đã lờ mờ hiểu ra, nó vươn tay sờ chỗ đau bên sườn, chống giường muốn ngồi dậy.
“Ai nha, không thể động!” Tiểu Tứ Tử đè nó lại, “Phụ thân nói, không thể động, tại sao ngươi không nghe lời?!”
“Phụ thân?” Tiêu Lương không quá minh bạch, ngước mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy gương mặt của Tiểu Tứ Tử hồng hồng nhỏ nhắn, đôi mắt thật to, cái miệng nhỏ xíu, mập mạp, mặc một chiếc áo bông nhỏ vàng nhạt, ống tay áo, cổ áo đều có đính lông thỏ. Tiêu Lương nhịn không được thầm tán thán, từ ánh mắt đầu tiên, còn tưởng là một tiểu thần tiên chứ, không ngờ lại là một tiểu oa nhi, em bé nhà ai vậy kìa? Sao lại khả ái thế này?
Tiểu Tứ Tử giúp Tiêu Lương lót thêm một cái gối đầu, gọi nó, “Tiểu Lương Tử.”
“Tiểu Lương Tử?” Tiêu Lương đời này còn chưa được người khác gọi như vậy, liền ngước mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Ngươi gọi ta?”
“Ừ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Tử Tử nói, ngươi gọi Tiểu Lương Tử.”
“Ta là Tiêu Lương.” Tiêu Lương trả lời.
“Ừ.” Tiểu Tứ Tử lại gật đầu, “Đúng vậy, Tiểu Lương Tử.”
Tiêu Lương bị bé chọc cười, thì ra là một em bé ngốc xinh xắn, liền hỏi, “Ngươi tên là gì, ta đang ở đâu?”
“Ngươi ở trong nhà Bao Bao, Cửu Cửu cứu ngươi trở về, nghe nói ngươi cứu Kiêu Kiêu, cho nên ta muốn cùng ngươi làm hảo bằng hữu, ta là Tiểu Tứ Tử.” Tiểu Tứ Tử nói.
Tiêu Lương nghe được thì cảm thấy thú vị, cái gì mà Bao Bao rồi Cửu Cửu còn có Kiêu Kiêu nữa? Bất quá… oa nhi này nói muốn cùng nó làm hảo bằng hữu, Tiêu Lương rất vui vẻ.
“Ngươi có đói bụng không nha?” Tiểu Tứ Tử nói, vươn tay bưng lên chén canh hạt sen, muốn đút cho Tiêu Lương.
Tiêu Lương có chút sững sờ, cha nương đã chết từ khi nó còn rất nhỏ, từ đó trở đi vẫn luôn lưu lạc, có người đút cho nó ăn gì đó, đại khái chỉ là chuyện trong mộng mới có thể xảy ra.
“Há miệng nào… A~.” Tiểu Tứ Tử đưa một thìa canh hạt sen nhỏ đến bên mép Tiêu Lương, nói với nó.
Tiêu Lương hé miệng, Tiểu Tứ Tử đút thìa canh vào, Tiêu Lương liền cảm thấy một thìa canh hạt sen trong veo rất ngon tiến vào miệng, hương vị ngọt ngào ấm áp này, từ miệng trôi tuột xuống bụng, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, liền hỏi, “Ngươi tên là gì nha?”
“Tiểu Tứ Tử.” Tiểu Tứ Tử trả lời.
“Làm gì có người đặt tên như vậy?” Tiêu Lương cười hỏi, “Đại danh gọi là gì?”
“Ta là Công Tôn Cẩn.” Tiểu Tứ Tử cười hì hì nói, “Bất quá mọi người thường gọi là Tiểu Tứ Tử.”
“Công Tôn Cẩn a… Ta gọi ngươi là Cẩn Nhi có được không?” Tiêu Lương hỏi.
Tiểu Tứ Tử ngẩn người, sau đó có chút xấu hổ nói, “Cẩn Nhi nha… Cũng không có người gọi ta như vậy.”
“Sau này ta sẽ gọi ngươi như vậy.” Tiêu Lương nói, “Cũng không có người gọi ta là Tiểu Lương Tử.”
“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Ừ.” Tiêu Lương gật đầu.
“Vậy được rồi!” Tiểu Tứ Tử cười nói, “Sau này, ngươi cứ gọi ta là Cẩn Nhi.”
“Ừ.” Tiêu Lương chuyên chú gọi, “Cẩn Nhi.”
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử tiếp tục đút canh hạt sen cho nó, tiện thể hỏi, “Ngọt không?”
“Ngọt.” Tiêu Lương gật đầu, nói, “Cẩn Nhi, ngươi cũng ăn!”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử cũng ăn một thìa, “Hm, thật ngọt.”
Vì vậy, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương bắt đầu ngươi một ngụm, ta một ngụm.
.
Ngoài cửa, Tử Ảnh vốn muốn đi vào, bất quá thấy hai tiểu oa nhi ngồi trên giường cư xử hòa hợp, liền cười hì hì đứng trước cửa vừa nhìn vừa ăn canh hạt sen.
Lúc Giả Ảnh trở về, chỉ thấy Tử Ảnh một mình ngồi ngoài cửa ăn canh, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngồi trong phòng rủ rỉ rù rì.
“Uy.” Giả Ảnh gọi Tử Ảnh.
“Suỵt!” Tử Ảnh che miệng hắn lôi đi.
“Oa, sao ngươi lại sử dụng bạo lực a?” Giả Ảnh che lại cổ áo, “Ngươi muốn làm gì ta? Ta sẽ phản kháng.”
“Ngươi…” Tử Ảnh bị hắn chọc tức đến sôi máu, nhấc chân đá.
.
Lúc Triệu Phổ và Công Tôn trở về, thì thấy Tử Ảnh và Giả Ảnh đang đánh nhau trong sân, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương thì ngồi trong phòng nói chuyện phiếm.
“U, đã quen nhau rồi sao?” Triệu Phổ đi vào phòng, cười hỏi hai tiểu hài nhi.
Đang nói, thì thấy Hắc Kiêu cũng theo vào.
“Uy, ngươi có chút nào tự giác mình là ngựa không hả?” Tử Ảnh kéo Hắc Kiêu, Hắc Kiêu vừa vọt lên phân nửa đã bị kéo lại, muốn tránh khỏi. Cuối cùng, Hắc Kiêu ngước mắt nhìn, phát hiện Tiêu Lương không có chuyện gì, nó mới chịu ngừng, phát ra một tiếng phì từ trong mũi, xoay người chạy về chuồng chia sẻ chuyện mạo hiểm hôm nay với Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm.
Triệu Phổ lắc đầu, đi tới bên cạnh Tiêu Lương ngồi xuống, nhìn nhìn nó, cầm ngọc bội trên tay giao cho nó.
Tiêu Lương thấy ngọc bội, vươn tay tiếp nhận lấy, muốn đeo, nhưng cánh tay không nhấc lên được, Tiểu Tứ Tử giúp nó tiếp nhận, đeo vào cho nó.
“Cảm tạ Cẩn Nhi.” Tiêu Lương cười trả lời.
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— U! Cẩn Nhi a?!
“Tiểu tử, ngươi là người của Chuẩn bộ?” Triệu Phổ hỏi.
Tiêu Lương sửng sốt, ngước mắt nhìn Triệu Phổ, nhớ tới chuyện vừa rồi, giật mình một cái, vội vàng muốn đứng lên… Nhưng nó có thương tích, bị đau đến giật nảy cả người, lập tức che lại bên sườn.
“Chậm một chút.” Công Tôn dìu nó, nói, “Ngươi chí ít nửa tháng không thể hoạt động mạnh, cũng phải nằm trên giường năm sáu ngày, xương cốt của tiểu hài tử nếu không chăm sóc tốt, sau này sẽ bị lệch.”
Tiêu Lương gật đầu, ngước mắt nhìn Công Tôn, tâm nói… Người này thật là đẹp mắt. Nghĩ tới đây, lại lắc đầu, vội vàng nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Ngươi thực sự là Triệu Phổ? Hôi nhãn Tu La Triệu Phổ?”
Triệu Phổ mỉm cười, nói, “Không sai.”
“Ngươi thu ta làm đồ đệ đi!” Tiêu Lương đột nhiên hô lên.
Tất cả mọi người kinh hãi, Triệu Phổ cũng khẽ cười, “Vì sao?”
“Ta muốn giết sạch lũ Liêu cẩu!” Tiêu Lương trả lời.
Trong lòng Triệu Phổ hiểu rõ, tất cả mọi người đều có chút cảm thụ, hài tử nhỏ như vậy, đã mang đầy bụng cừu hận rồi.
Triệu Phổ nghe xong thì cười cười, nói, “Không được.”
Tiêu Lương vẻ mặt hoảng loạn, Triệu Phổ lại khoát khoát tay, nói, “Ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói hết đã.”
Tiêu Lương an tĩnh lại nghe Triệu Phổ nói.
“Ta rất vừa ý ngươi, có thể thu ngươi làm đồ đệ, bất quá…” Triệu Phổ nhìn nhìn nó, nói, “Tâm tư của ngươi sai, nếu như nói học công phu chỉ vì giết sạch kẻ thù, vậy thì không có bao nhiêu tiền đồ, ta không dạy ngươi.”
“Vậy… Ngươi muốn làm sao mới có thể dạy cho ta?” Tiêu Lương sốt ruột.
Triệu Phổ cười, nói, “Ngươi gấp cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bảy tuổi.” Tiêu Lương trả lời.
Triệu Phổ gật đầu, “Không hề gì, khi ta còn bé cũng có điều kiện giống ngươi, chính thức học công phu cũng đã tám tuổi, ngươi còn đủ thời gian hảo hảo suy nghĩ một chút, rốt cuộc vì sao muốn theo ta học công phu, sau khi học được tuyệt thế võ công, ngươi muốn làm gì.”
Tiêu Lương vẻ mặt mờ mịt, Công Tôn im lặng ở bên cạnh, trong lòng âm thầm tán thưởng Triệu Phổ, bèn vỗ vai Tiêu Lương, nói, “Ngươi trước hết đừng nóng nảy, ở lại nơi này, tận tâm điều dưỡng, sau đó từ từ nghĩ.”
Tiêu Lương nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cười với nó.
Tiêu Lương âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, để Triệu Phổ chịu dạy công phu cho nó!
.
Tiểu Tứ Tử ở một bên cảm thấy rất thú vị, bèn nói với Triệu Phổ, “Cửu Cửu, ta cũng muốn học công phu.”
“A?” Triệu Phổ nhìn Tiểu Tứ Tử.
“Ta cũng muốn học công phu.”
“Ngươi học công phu làm cái gì?” Công Tôn khó hiểu hỏi bé.
“Ta… Muốn bảo vệ phụ thân!” Tiểu Tứ Tử tràn trề tự tin nói.
“Không được.” Triệu Phổ thốt ra, “Luyện võ công cần tay dài chân dài mới được, ngươi tay ngắn chân ngắn… Tê…”
Triệu Phổ còn chưa dứt lời, cánh tay đã bị Công Tôn hung hăng ngắt một cái đau điếng, nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mấp máy miệng mếu máo, vẻ mặt ai oán cộng thêm ủy khuất cộng thêm chán ghét cộng thêm thần sắc vô cùng khổ sở nhìn Triệu Phổ, vành mắt bắt đầu có chút hồng hồng.
“Ách… Ta…” Triệu Phổ tự biết mình nói sai, muốn đổi giọng thì đã không kịp, bèn nói, “Không phải a… Ta chỉ nói, Tiểu Tứ Tử ngươi tương đối khả ái, tương đối béo…”
Công Tôn thật muốn dồn sức đá chết hắn, Tiểu Tứ Tử sợ nhất người ta nói nhóc béo.
Quả nhiên, chỉ thấy khuôn mặt Tiểu Tứ Tử nhăn thật nhăn, trầm mặc một hồi, đột nhiên, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, ‘oa’ một tiếng bật khóc…
Tất cả mọi người cả kinh, Tiểu Tứ Tử bổ nhào vào lòng Công Tôn, nói, “Phụ thân, Cửu Cửu bảo ta béo.”
= = Triệu Phổ hối hận đến xanh cả ruột, ngước mắt, chỉ thấy đám ảnh vệ đều khinh khỉnh nhìn hắn.
Triệu Phổ vò đầu bứt tai, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ, nói, “Tiểu Tứ Tử ngoan, không béo, phụ thân giúp ngươi đánh hắn!” Nói xong, liền đạp Triệu Phổ.
“Ai nha.” Triệu Phổ vội vàng phối hợp, nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi không béo a, một chút cũng không béo!”
Tiểu Tứ Tử khóc thút thít bị Công Tôn đặt xuống giường, nhìn Triệu Phổ, nói, “Vậy còn cái gì tay ngắn chân ngắn… Còn bảo không tốt để luyện công phu.”
“Không phải… Ta nói là…”
“Ngươi còn nói?!” Công Tôn tức điên, đang yên đang lành tự dưng đi chọc bảo bối của y, lần này lại phải khổ sở vài ngày! Càng nghĩ càng giận, Công Tôn muốn đánh Triệu Phổ, Triệu Phổ chịu đòn thì thật ra cũng chẳng việc gì, chỉ là Tiểu Tứ Tử… phỏng chừng sẽ không vui.
Đang thút thít, Tiểu Tứ Tử liền cảm thấy vai mình bị vỗ hai cái.
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, thấy là Tiêu Lương.
“Cẩn Nhi, không nên như vậy.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Ngô?”
“Ý của Vương gia là, ngươi luyện công phu quá lãng phí.” Tiêu Lương nói.
“Hm?” Tiểu Tứ Tử quẹt quẹt nước mắt, nhìn Tiêu Lương, “Có ý gì nha Tiểu Lương Tử?”
Tiêu Lương nói, “Vương gia nghĩ ngươi tương đối thích hợp làm tiểu thần y, luyện công phu quá lãng phí, cho nên Vương gia mới nói như vậy.”
“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ta không mập cũng không ngốc sao?”
Tiêu Lương nhướng mi một cái, “Đương nhiên, Cẩn Nhi thông minh nhất!”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, hé miệng, nhẹ nhàng mà cười. Sau đó, bé quay mặt nhìn đám người đang mục trừng khẩu ngốc kia, lại nhìn nhìn Triệu Phổ, nói, “Hm, Cửu Cửu, ngươi cứ nói thẳng là được mà… Phụ thân không nên đánh Cửu Cửu, ta không có ghét Cửu Cửu đâu.”
= 口 =… Mọi người trầm mặc.
Mát lát, Giả Ảnh chọt chọt Triệu Phổ, nói, “Vương gia, ngài vẫn nên thu nó đi, nhân tài a, quản nó báo thù hay không làm chi.”
“Ách… chuyện này…” Triệu Phổ có chút dao động.
Tử Ảnh cũng tới thổi gió, “Vương gia, thu được Tiểu Tứ Tử chẳng khác nào thu Công Tôn tiên sinh a.”
“Ừ! Có lý.” Triệu Phổ vội vàng gật đầu, xoay mặt, chỉ thấy Công Tôn hung hăng trừng hắn —— Ngươi dám?
Triệu Phổ giật giật khóe miệng, nhìn nhìn Tiêu Lương, tự nhủ với bản thân, quên đi, nhẫn nại nhẫn nại! Vì tương lai của hài tử này… Lát sau, Triệu Phổ thở phào một cái, nắm chặt tay —— Nhẫn nại thành công!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.