“Hắn mang thứ gì tới?” Công Tôn cũng có chút hiếu kỳ, liền hỏi Giả Ảnh. “Hắc hổ, còn có vài người tướng mạo cổ quái.” Giả Ảnh hơi thần bí nói. “Hắc hổ?” Tất cả mọi người ngước mắt nhìn hắn. Giả Ảnh gật đầu, “Hắc hổ cực lớn, hình như dùng để cưỡi.” Triệu Trinh có chút bất đắc dĩ thở dài, tất cả mọi người vô thức nhìn Triệu Phổ, “Cưỡi hắc hổ đánh giặc?” Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, thấy mọi người đều nhìn mình, dở khóc dở cười mà nói, “Có cái khỉ gì để dùng chứ, hắn đánh không thắng chính là đánh không thắng, có bản lĩnh thì cưỡi hắc long tới!” Mọi người cũng muốn cười. “Cưỡi hổ… đôi chân không phải sẽ chấm đất sao?”Công Tôn đột nhiên lẩm bẩm. Triệu Phổ có chút vô lực nhìn y, “Thư ngốc, ngươi đang nghĩ cái gì đó?” Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ… Mọi người sửng sốt một hồi, đều cúi đầu cười thầm… đúng như lời Công Tôn vừa nói, cưỡi hổ đánh trận thật sự quá quỷ dị, càng nghĩ càng buồn cười. Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, nhỏ giọng hỏi y, “Phụ thân, hổ hổ sẽ cắn người sao?” “Hổ hổ chính là đại miêu.” Công Tôn nựng cằm bé, nói, “Đi, chúng ta đi xem hổ.” “Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Công Tôn ôm bé ra ngoài. Triệu Trinh ở một bên đi tới, dáng vẻ tựa hồ muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lại nhìn Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ thấy được bèn gọi Công Tôn đến, nói, “Thư ngốc, ta ôm giúp ngươi một chút.” Tiểu Tứ Tử vừa nghe, thuận thế rướn người hướng vào lòng Triệu Phổ, Công Tôn mặc dù có chút ghen tỵ, nhưng Tiểu Tứ Tử gần đây càng ngày càng nặng, ôm bé thật sự rất mệt, hơn nữa Tiểu Tứ Tử cũng thích Triệu Phổ ôm. Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử qua, thấy Triệu Trinh bên cạnh ước ao nhìn mình, bèn bế bé đến gần, hỏi Triệu Trinh, “Có muốn bế không?” Triệu Trinh sửng sốt, ngước mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đối mặt với hắn, một đôi mắt to chớp a chớp. Triệu Trinh chưa từng bế tiểu oa nhi thế này, tuy rằng đã tới tuổi làm cha. Ngay khi Triệu Trinh không biết nên ứng đối như thế nào, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn hai tay, gọi, “Hoàng Hoàng.” Triệu Trinh sửng sốt, theo bản năng vươn tay tiếp được Tiểu Tứ Tử bổ nhào tới. Tiểu Tứ Tử mập mạp, quả thật hơi nặng, bất quá Triệu Trinh thường ngày cũng có luyện công, bế một em bé béo cũng không đáng kể, bé con tròn vo cười tủm tỉm, giống như một cái bánh bao nhỏ… Không phải, là giống viên gạo nếp, Triệu Trinh cảm thấy tâm ngứa, các phi tử kia của hắn, nếu có thể sinh cho hắn một em bé như vậy thật là tốt biết bao. . Sau đó, Triệu Trinh bãi giá, đến bãi săn. Triệu Phổ thật ra không nóng vội, ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Công Tôn thong thả đi từ từ đến bãi săn. Công Tôn thấy Triệu Phổ một mặt đi, một mặt cùng Tiểu Tứ Tử vui đùa, bèn nói, “Ngươi còn rất chu đáo.” Triệu Phổ ngước mắt nhìn y, cười nói, “Là Tiểu Tứ Tử vô địch.” Vừa nói, vừa ôm Tiểu Tứ Tử lắc lư, “Tiểu Tứ Tử có phải vô địch hay không?” “Ạ!” Tiểu Tứ Tử tặng cho Triệu Phổ một nụ cười thật tươi, sau đó gật đầu, giơ một ngón tay chỉ phía trước, nói, “Cửu Cửu, chúng ta đi xem hổ hổ!” “Được.” Triệu Phổ nâng bé lên, chạy đến phía trước, “Đi xem hổ hổ!” Tiểu Tứ Tử ngồi trên vai Triệu Phổ, cười đến run cả người. Công Tôn ở phía sau, thấy một lớn một nhỏ như điên như dại chạy tới phía trước, lắc đầu. Từ khi Tiểu Tứ Tử đến Khai Phong, ngày nào cũng phi thường vui vẻ, so với khi ở thôn Nhã Trúc thì vui vẻ hơn nhiều lắm. Khe khẽ thở dài, Công Tôn lại nghĩ, Triệu Phổ nhìn toàn diện mà nói, kỳ thực cũng có không ít ưu điểm… Nghĩ vậy, chạy chậm đuổi theo. . Bên trong bãi săn, đã có rất nhiều vương công đại thần đợi sẵn, Triệu Trinh bọn họ cũng tới. Tất cả mọi người biết bọn người Liêu này không có thiện ý, bất quá có Triệu Phổ ở đây cơ mà… Mọi người tràn đầy lòng tin, không sợ thua những kẻ ngoại tộc này. Gia Luật Minh cũng sớm tới, tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng phía sau là một đội hắc y ngoại tộc, trong tay tên nào cũng nắm hắc hổ, dáng vẻ thoạt nhìn thật khiến người ta sợ hãi. Bất quá phụ cận bãi săn đều là cao thủ, quần thần cũng không sợ, đặc biệt thấy Bao Chửng dẫn theo Triển Chiêu đi đến, mọi người liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn, có Triển Chiêu và Triệu Phổ ở đây, tuyệt đối an tâm! Rất nhanh, Triệu Phổ cũng cùng Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đến nơi, các ảnh vệ dắt chiến mã Hắc Kiêu của Triệu Phổ tới. Quần thần đã sớm nghe được uy danh của Triệu Phổ, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy chiến mã của hắn… Mọi người đều ngạc nhiên tán thán, chiến mã này thật to, so với các loài ngựa khác thì to hơn một vòng, tông mao xõa tung, vẻ mặt hung hãn, toàn thân đen nhánh, tai dài miệng nhọn. Cái này gọi là chủ nào ngựa nấy, chiến mã này vừa nhìn điệu bộ không hiểu sao lại khiến người ta nghĩ đến Triệu Phổ, kiêu ngạo lại bá đạo. “Kiêu Kiêu.” Tiểu Tứ Tử thấy được Hắc Kiêu bèn gọi một tiếng. Hắc Kiêu hiển nhiên nhận được Tiểu Tứ Tử, thong thả đi đến gần bé, lắc lư cái đuôi vỗ Công Tôn bên cạnh một cái, rồi dùng đầu cọ Tiểu Tứ Tử. Lúc này, Liêu doanh bên kia, đám hắc hổ đều phát ra tiếng gầm gừ trầm trầm, không có hảo ý mà nhìn Hắc Kiêu đăm đăm. Tất cả mọi người không khỏi đổ mồ hôi, dù sao, bên mình là ngựa, đối phương là hổ, đã là ngựa, còn không bị dọa đến nằm bò sao? Bất quá kỳ quái chính là, khi đàn hổ này gầm ghè, Hắc Kiêu ngẩng đầu… Đột nhiên hí dài một hơi, thanh âm đó cực kỳ vang dội, khí thế đó làm cho đàn hắc hổ kia có chút chấn lăng, sau đó, Hắc Kiêu hung hãn hướng đàn hổ này bào bào móng, tất cả mọi người không khỏi nhịn cười, chiến mã này của Triệu Phổ vừa có chút lỗ mãng lại có chút dũng mãnh. Giả Ảnh kéo lại Hắc Kiêu đang muốn xông lên, tâm nói… Đại gia, ngài cũng không chịu suy nghĩ, đó dù sao cũng là hổ a, răng người ta dài lắm đó, ngài tuy biết cắn nhưng răng cũng không dài. Triệu Phổ thấy cảnh này thì cười ha ha, nói với người Liêu, đem đám đại miêu của các ngươi giấu hết đi, chiến mã của lão tử là loài rồng đó, còn sợ cái gì. Gia Luật Minh nhìn nhìn Triệu Phổ, khẽ nhíu mày… Triệu Phổ, trên đời này, còn có dạng người nào có thể lọt vào mắt của ngươi? Vì sao một người trời sinh có tài làm vua như ngươi, lại cam tâm bị một tên hoàng đế mềm yếu tầm thường như Triệu Trinh sai đâu làm đó? Gia Luật Minh nghĩ nghĩ, lại vô thức nhìn sang Công Tôn bên cạnh Triệu Phổ, mà khi đường nhìn dời đi, vừa lúc đụng phải Tiểu Tứ Tử đang hiếu kỳ dõi mắt nhìn sang bên này ngắm hổ, Tiểu Tứ Tử thấy được hắn, giọng nói thanh thanh vang vang cất lên, “Đản Đản.” Gia Luật Minh biến sắc, uống trà không nói, trên mặt vạn phần xấu hổ, tâm nói… Vật nhỏ này cố ý phải không! Thật là… Lời của Tiểu Tứ Tử khiến không ít vương công đại thần hiếu kỳ, có vài người hỏi Bao Chửng, “Này, Bao tướng, tại sao tiểu Vương gia lại gọi Gia Luật Minh là Đản Đản a?” Công Tôn cách đó không xa, nghe được liền cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, ai bảo Tiểu Tứ Tử là tiểu Vương gia hả?! Triệu Phổ thì lại phi thường hưởng thụ. Bao Chửng cười cười, cũng không quá phúc hậu, liền nói, “Nga, ta nghe nói lúc trước Gia Luật Minh tỷ thí với Vương gia bị thua, Vương gia bắt hắn cùng cấp dưới của hắn ăn năm trăm cái trứng gà.” “Phốc…” Nhiều đại thần đều nhịn không được mà bật cười, chuyền tai nhau mà kể, nhất thời, đều nhao nhao vừa đồng tình lại vừa bỡn cợt nhìn Gia Luật Minh. Sắc mặt của Gia Luật Minh khó coi tới cực điểm, hung hăng liếc Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ôm sát cái cổ Công Tôn, nói, “Phụ thân, Đản Đản hảo hung.” Công Tôn nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, ghé vào lỗ tai bé thấp giọng nói, “Sáng hôm nay ngươi ăn trứng gà phải không?” “Ngô…” Tiểu Tứ Tử gật đầu. Công Tôn cười, “Ngươi ăn họ hàng của hắn, hắn tự nhiên là tức giận.” “A? Hôm qua chúng ta còn ăn trứng hấp…” Công Tôn vội vàng che miệng bé lại. Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, mọi người lại nhìn Gia Luật Minh, chỉ thấy sắc mặt hắn có chút tái xanh. . Triệu Trinh vẫn luôn ngồi trên long ỷ, nhàn nhã uống trà, không bao lâu, văn võ quần thần đều trình diện, ngay cả Bàng phi cũng đến, ngồi bên cạnh Triệu Trinh. Bàng Thái Sư dương dương đắc ý dẫn theo nhi tử Bàng Dục đứng bên cạnh Bao Chửng. Mọi người vừa nhìn liền biết, sau khi Uông quý phi qua đời, xem ra được sủng ái nhất chính là Bàng phi… Bất quá cũng khó trách Triệu Trinh lại mang nàng ra, Bàng phi đoan trang tú lệ, luận dung mạo, thật sự đạt đến quốc sắc thiên hương, hơn nữa lại khá giống phụ thân là Bàng Thái Sư, tâm cơ sâu, cực kì thông minh cũng thông hiểu đại thế, có vài trường hợp, Triệu Trinh rất hài lòng khi dẫn nàng ra, sẽ không gây mất mặt. Bao Chửng thấy dáng vẻ đắc ý của Bàng Cát thì rất bực mình, tâm nói Uông Minh Hàn cũng thật xui, vất vả áp được Bàng Cát, lại xảy ra việc như vậy, giờ thì hay rồi, để Bàng Cát tiểu nhân đắc chí. Tốt nhất là đến thêm một con hồ ly tinh, hậu cung thoáng cái sẽ không còn an bình, hoàng thượng sẽ càng an tâm lo cho triều chính, cũng cho lão mập chết tiệt này khỏi đắc ý. Bàng Cát cảm giác được đường nhìn sắt bén của Bao Chửng bên cạnh, nuốt một ngụm nước bọt, tập trung tinh thần cảnh giác nhìn ông, tâm nhủ… Bao hắc tử này lại muốn làm cái chi? . “Mọi người đến đông đủ chưa?” Triệu Trinh hỏi Trần Ban Ban bên cạnh. “Hồi hoàng thượng, đều đã đến đông đủ.” Trần Ban Ban trả lời. Gia Luật Minh nhìn đầu bên kia, khẽ nhíu mày… Thiên triều đại quốc, không phải đều là văn võ đại thần đến đông đủ, sau đó hoàng đế mới chúng tinh phủng nguyệt giá lâm tới sau cùng sao, Triệu Trinh lại tới trước chờ văn võ bá quan, chỗ nào có khí phái uy quyền của đế vương? Sau đó, Trần Ban Ban nói, “Quần thần triều kiến.” Thanh âm vừa hạ, văn võ bá quan hành lễ với Triệu Trinh, Triệu Trinh gật đầu, ra hiệu bảo, mọi người miễn lễ, ngồi xuống đi. Quần thần ngồi xuống, Triệu Trinh nói, “Hôm nay, tứ hoàng tử đường xa mà đến, đề nghị đến bãi săn tỷ thí… Vậy, xin hỏi tứ hoàng tử, không biết phải tỷ thí như thế nào?” Gia Luật Minh khẽ thi lễ với Triệu Trinh, cười nói, “Hoàng thượng, săn bắt thì có phi cầm tẩu thú, đại thể dùng chính là cung nỏ kỵ xạ, không bằng hãy so những thứ này, chúng ta đều đưa ra ba người, dùng luật thắng hai trong ba ván để phân thắng bại!” Triệu Trinh nghe xong, gật đầu nói, “Ba ván này so như thế nào?” “Ván thứ nhất, chúng ta săn phi cầm.” Gia Luật Minh cười nói, “Nói cách khác, là so tài xạ thủ.” “Nga.” Triệu Trinh gật đầu, hỏi, “Tài xạ thủ… là dùng cung nỏ?” “Cũng không phải.” Gia Luật Minh cười, xua tay nói, “Tài xạ thủ phân thành rất nhiều loại, giống như đánh trận, có đôi khi có cung nỏ, có đôi khi không có.” “A.” Triệu Trinh bật cười, hỏi, “Vậy ý của tứ hoàng tử, là so như thế nào?” “Đơn giản, so độ chính xác.” Gia Luật Minh nói, “Bắn tên, ám khí, phi tiêu, cung… nói chung cái gì cũng được, có thể đánh trúng con mồi thì thắng!” Triệu Trinh nghe xong liền gật đầu, nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Hoàng thúc nghĩ sao?” Triệu Phổ cười, “Cũng được.” Triệu Trinh quay đầu lại nhìn Gia Luật Minh, “Ván còn thứ hai?” “Ván thứ hai là so tài thu con mồi.” Gia Luật Minh cười nói, “Những con mồi nào bị bắn rơi trong ván thứ nhất, thì ván hai thu về… ai cướp được nhiều hơn, tay chân nhanh, thì người đó thắng.” Triệu Trinh sửng sốt, cười nói, “Vậy cũng thú vị.” Nói xong, lại nhìn Triệu Phổ. Triệu Phổ vẫn gật đầu, “Được.” “Ván cuối cùng thì sao?” Triệu Trinh hỏi Gia Luật Minh. “Ván cuối cùng là thi cưỡi thú.” Gia Luật Minh trả lời, “Tiến vào bãi săn săn những loài thú lớn, quy định thời gian, ai bắt được lớn hơn thì người đó thắng.” Triệu Trinh gật đầu, lại nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy hắn như cũ uống trà, liền gật đầu nói, “Cứ vậy đi.” “Vậy… Chúng ta bắt đầu tỷ thí?” Triệu Trinh hỏi. Gia Luật Minh cười nói, “Chậm đã, hoàng thượng, lần này có thi mà không có cá cược thì không vui a.” Triệu Trinh nhướng mi một cái, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ —— Tới rồi, Gia Luật Minh này căn bản không có hảo tâm. Triệu Trinh cười cười, nói, “Tứ hoàng tử muốn đặt cược cái gì?” “Ha hả.” Gia Luật Minh cười cười, nói, “Nếu chúng ta thua, ta đem hai tòa châu thành Vân Nội châu và Phụng Khánh châu dâng lên.” Lời vừa dứt, quần thần ồ lên, ai chẳng biết, Vân Nội châu và Phụng Thánh châu là hai toà châu thành giao giới của Liêu quốc giáp với Đại Tống, một khi nhường ra, cũng là trực tiếp uy hiếp đến trấn Tây Kinh quan trọng của Liêu quốc. Triệu Phổ nhướng mi một cái, tâm nói, Gia Luật Minh này là muốn phá sản hả? Triệu Trinh nghe xong cũng có chút giật mình, hỏi, “Vậy tứ hoàng tử, ngươi muốn chúng ta đặt cược cái gì?” “Ha hả.” Gia Luật Minh tiếp tục nói, “Nếu các ngươi thua, ta muốn hai toà thành Trấn Định phủ và Hà Gian phủ.” “A…” Nghe được Gia Luật Minh nói, quần thần nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, tâm nói, Gia Luật Minh này bị điên rồi phải không. . Bàng Cát nghe được thì bĩu môi, lẩm bẩm, “Hà Gian phủ Trấn Định phủ… Ngươi môi trên chạm môi dưới, tại sao không nói luôn Khai Phong phủ a, cho ngươi cái thí.” Bao Chửng nghe xong liếc nhìn lão một cái, nói, “Lão béo, ngươi cũng có thể nói ra tiếng người à.” Bàng Cát nhíu nhíu khóe miệng, nhìn Bao Chửng, “Ngươi một ngày không xỏ ta hai câu sẽ chết à.” Bao Chửng nhìn trời, xoay mặt xem nơi khác. Bàng Cát lắc đầu thở dài. . Triệu Trinh nghe được, không trực tiếp trả lời mà nhìn sang Triệu Phổ, Triệu Phổ có một bộ phận nhân mã đóng quân ở vùng Hà Gian phủ, vừa nghe được Gia Luật Minh nói thì vui tới nỗi thiếu chút nữa cười văng, không trả lời hắn mà xoay mặt hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi nghĩ sao?” Công Tôn sửng sốt, ngước mắt nhìn Triệu Phổ… Y đang ôm Tiểu Tứ Tử ngồi một bên, Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm tóc của y chơi đùa, Công Tôn nhéo tay bé, cảm thấy bàn tay đầy thịt mềm mềm sờ thật thích, đột nhiên nghe Triệu Phổ gọi mình, vẫn chưa kịp phản ứng. Triệu Phổ cười nói, “Tứ hoàng tử nói, lấy Vân Nội châu, Phụng Thánh châu đặt cược với Hà Gian phủ, Trấn Định phủ, ngươi thấy sao?” Công Tôn nghe xong, lắc đầu nói, “Môn không đăng hộ không đối, danh bất chính ngôn bất thuận.” Quần thần đều nhìn Công Tôn, Gia Luật Minh cũng khẽ nhíu mày, cười hỏi, “Tiên sinh, tại sao lại nói lời đó?” Công Tôn cười, hỏi ngược một câu, trong tai mọi người, là một câu không dễ nghe, “Tứ hoàng tử… Triều chính sự vụ của Liêu quốc, ngài có thể làm chủ được sao?” … “Khụ khụ.” Bao Chửng đang bưng chung trà lên uống, không đề phòng bị sặc, khù khụ ho khan. Bàng Cát bên cạnh nhìn ông, cảm thấy rất thỏa thuê. Nhìn lại Gia Luật Minh, sắc mặt càng khó coi, nhưng vẫn cố gắng trưng ra nụ cười, nói, “Đó là tự nhiên.” “Không tự nhiên chút nào.” Công Tôn nói, “Chủ trì đánh cuộc bên ta là hoàng thượng, mà ngươi bất quá chỉ là một kẻ không được sủng… ách, không phải, là một hoàng tử tuổi trẻ còn đầy hứa hẹn, nếu muốn cược vàng bạc tài bảo, vậy còn nghe được, nhưng lại cược thành trì châu phủ… Bằng không, tứ hoàng tử hãy viết một phong thư gửi về hỏi hoàng huynh ngươi trước đã?” Mắt thấy trên mặt Gia Luật Minh cũng sắp nhìn không ra màu gì, Công Tôn cười cười, nói, “Ta bất quá chỉ là chủ bộ của một phủ nha mà thôi, không hiểu những chuyện này cho lắm, nếu đã nói sai, tứ hoàng tử cũng không nên chê trách.” Tất cả mọi người nhịn cười, Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, nhướng mi với Công Tôn một cái —— Thống khoái! Công Tôn cũng có chút buồn cười… Triệu Phổ xem ra vẫn canh cánh trong lòng chuyện Gia Luật Minh xúi giục người khác ném trứng gà vào y và Tiểu Tứ Tử, không buông tha bất luận cơ hội nào để chế nhạo Gia Luật Minh cho hả giận. Gia Luật Minh bị Công Tôn chế nhạo mấy câu sắc mặt vàng như nến, nhưng lại không có cách nào phản bác, lẽ ra, chuyện này, Triệu Trinh và Triệu Phổ rất khó trả lời. Nếu đáp ứng, chẳng khác nào trúng gian kế của người Liêu, nếu không đáp ứng, bị truyền ra sẽ mang tiếng là đại quốc to lớn mà nhát như chuột, đang lâm vào thế khó xử, nhưng Công Tôn nói mấy câu, tránh nặng tìm nhẹ tứ lạng bạt thiên cân, thoáng cái khiến Gia Luật Minh không còn lời nào để nói. Triệu Phổ nhịn không được bèn nghĩ, con mọt sách này nếu cãi nhau với người khác, chắc chắn sẽ không thua. Chiêu này quá hay, không quản hắn đáp ứng hay không đáp ứng, trước hết nắm được điểm chủ chốt là hắn không làm được gì, nghẹn chết hắn! “Vậy, Vương gia nghĩ, dùng cái gì cược thì tốt?” Gia Luật Minh hỏi Triệu Phổ, Triệu Phổ tiếp tục nhìn Công Tôn. Công Tôn cúi đầu giả vờ không biết, chơi đùa với Tiểu Tứ Tử, tâm nói… Chuyện này đừng có hỏi ta. “Không bằng vậy đi.” Gia Luật Minh cười nói, “Nếu ta thua, ta sẽ ở lại Khai Phong phủ này một thời gian, nếu các ngươi thua, cũng phái một vị hoàng thân trọng thần, đến Đại Liêu ta ở một thời gian?” Công Tôn khẽ nhíu mày, ý của Gia Luật Minh là, nếu hắn thua, hắn lưu lại làm con tin, Đại Tống thua, để hắn mang một hoàng thân quốc thích về Liêu quốc làm con tin. Gia Luật Minh nhìn Triệu Phổ, cười hỏi, “Cửu Vương gia, ngài thấy thế nào?” Tất cả mọi người nhíu mày, ý của Gia Luật Minh, là muốn cùng Triệu Phổ trao đổi? Khó mà làm được, binh mã Đại Nguyên Soái của Tống triều, làm sao có thể đến Liêu quốc. . Đang xôn xao, Triển Chiêu nhác thấy Bao Chửng bĩu môi với mình một cái, rồi liếc nhìn Bàng Cát. Triển Chiêu đảo tròng mắt, tay phải nhẹ nhàng búng… Bắn ra một cỗ chân khí, vừa lúc bắn trúng mông Bàng Cát. “Ác…” Bàng Cát cả kinh, cái mông tê rần, vươn tay bụm lại. Chúng thần đều nhìn lão, Bao Chửng nhanh miệng nói, “Nga? Bàng Thái Sư muốn đứng ra à?” “Ta…” Bàng Cát cả kinh há to miệng, Bao Chửng không đợi lão nói hết chữ ‘ta’. Liền tán thán, “Tinh thần công trung thể quốc, vì nước hy sinh thân mình của Thái Sư thật sự làm cho người khác cảm động! Không hổ là nhất phẩm đương triều, quan viên mẫu!” Quần thần cũng đều nói, “Thái sư đúng là tấm gương cho bọn ta!” Bàng Cát gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tâm nói… Ta điên hả?! Hảo hảo Thái Sư không lo, chạy đi Liêu quốc làm cái gì, tới đó thì có cái gì tốt a?! Triệu Phổ nhìn Công Tôn, hai người đều dở khóc dở cười, Triển Chiêu cũng hùa theo các trung thần vỗ tay —— Thái Sư thật gương mẫu. Triệu Trinh cũng rất vui mừng, gật đầu nói, “Thái Sư quả nhiên là trọng thần của quốc gia, hảo!” Nói xong, nhìn Gia Luật Minh, “Cứ như vậy đi.” Bàng Cát thiếu chút nữa bật khóc, tâm nói, hoàng thượng ơi hoàng thượng, con rể tốt của ta ơi, tại sao ngươi đẩy ta ra ngoài?! Lại nhìn Bàng phi, tuy vẫn đoan trang như cũ, nhưng trong mắt cũng đầy kinh hoàng, hiển nhiên tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, nàng cùng Bàng Dục đều khó hiểu, phụ thân có phải ăn nhằm thứ gì hư hỏng rồi không, tại sao lúc này lại ra mặt a?! Gia Luật Minh trong lòng tính toán… Tuy rằng ban đầu muốn Triệu Phổ đi, bất quá… Bàng Thái Sư quyền cao chức trọng, đồng thời nữ nhi đang làm quý phi, nếu mang về cũng có chỗ dùng, liền gật đầu, “Hảo!” Sau đó, mọi người chuẩn bị tỷ thí, Bàng Cát sắc mặt đau khổ, vươn tay chỉ vào Bao Chửng, run rẩy nói, “Này… Ngươi cái tên đen thui này, dám ám toán ta… ta…” Bao Chửng nhướng mi một cái, nói, “Ta cái gì? Ngươi đừng có ngươi ngươi ta ta, đừng quên, một hồi Triển hộ vệ cũng ra tỷ thí, ngươi tưởng hắn tới chơi à?” “Ách…” Cả gương mặt Bàng Thái Sư trướng lên đỏ bừng, nghĩ nghĩ, hảo hán không thèm tính toán, vội vàng lôi kéo Triển Chiêu, nói, “Triển hộ vệ… Ngươi nhất định phải thắng đó!” Triển Chiêu cười tủm tỉm nói với Bàng Cát, “Thái sư, ván thứ nhất không phải ta đấu.” “A?” Bàng Cát sửng sốt. Lúc này, có bóng trắng chợt lóe lên, phía sau Triển Chiêu có một người hạ xuống, là Bạch Ngọc Đường. Bàng Thái Sư sửng sốt, há hốc mồm nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, liền cảm thấy Bao Chửng phía sau vỗ vỗ vai lão, nói, “Lão Bàng à, gom góp gia sản xong chưa? Xem ra ta lại phải thay nạn dân trong thiên hạ cảm tạ ngươi cứu tế nữa rồi.” “Ách…” Bàng Thái Sư ngẩn người, sau đó hít một hơi thật sâu… hai mắt trợn trắng, ngã vật ra. Triệu Phổ và Công Tôn liếc nhìn nhau, cười mà không nói. Tiểu Tứ Tử ngồi trong lòng Công Tôn, thấy mọi người luống cuống tay chân dìu Bàng Cát vào góc, cũng hắc hắc cười, Công Tôn và Triệu Phổ đều có chút khó hiểu mà nhìn bé, vật nhỏ này, rốt cuộc là hồ đồ, hay là thông minh đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]