Chương trước
Chương sau
Công Tôn không hề phòng bị, bị Triệu Phổ đẩy liền rơi vào trong động, sau đó Triệu Phổ cũng nhảy xuống, vươn tay chụp được Công Tôn. Động này cũng không quá sâu, Triệu Phổ sau khi đón được Công Tôn liền xoay người một cái, vững vàng đáp xuống đất.
Công Tôn kinh hồn chưa kịp bình tĩnh, ngước mắt thì thấy Triệu Phổ ôm y hắc hắc cười gian… Cảnh tối lửa tắt đèn, khuôn mặt của Triệu Phổ, thấy thế nào thì đáng đánh thế đó, Công Tôn giơ tay nện qua một quyền, Triệu Phổ mở rộng sườn, hạnh phúc được đánh trúng… Nắm tay của Công Tôn thật mềm, chỉ là hơi xương xương một chút, nếu có thể mập mạp giống như Tiểu Tứ Tử thì thật sung sướng.
“Thả ta xuống!” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc Triệu Phổ, Triệu Phổ ngượng ngùng thả người… Song song, chợt nghe bên trên có động tĩnh, nhiều người xôn xao đi xuống, là các ảnh vệ và Vương Triều Mã Hán của Khai Phong phủ.
Triệu Phổ nhíu mày, “Cả đám xuống đây làm cái gì?”
Giả Ảnh nhún vai, “Triển đại nhân đang kêu gọi bắt chuột tinh ở trên đó.”
Triệu Phổ vô lực.
Lúc này, Công Tôn bắt đầu nhìn quanh tứ phía… Thì thấy được nơi bọn họ đang đứng, là điểm khởi đầu của địa đạo, trên mặt đất cũng không có quá nhiều bụi, đủ thấy trước đây còn có người sử dụng.
“Hẳn là vừa mới bị bịt kín lại.” Triệu Phổ nói.
“Hm.” Công Tôn gật đầu, tiếp nhận cây đuốc Mã Hán đưa qua, muốn đi vào. Triệu Phổ vội vàng ngăn cản, rất sợ dầu hỏa rơi xuống sẽ làm Công Tôn bị bỏng, liền giơ tay giành lấy cây đuốc trong tay y, đi tới phía trước, xoay người lại kéo tay Công Tôn, nói, “Thư ngốc, một lát nếu như thực sự có chuột tinh đi ra thì cứ nép vào lòng ta!”
Công Tôn tức đến trắng cả mặt, binh sĩ nha dịch đi theo phía sau đều phì cười, Triệu Phổ thấy Công Tôn hầm hừ không lên tiếng, bèn nói, “Không sao, vậy ngươi cho ta nép vào lòng ngươi cũng được.”
“Ngươi muốn chết!” Công Tôn thấy Triệu Phổ nham hiểm cười cười, vẻ mặt lưu manh, nhấc chân đá hắn.
Triệu Phổ lắp bắp nói, “Ai nha… Đau nha.”
Công Tôn tức điên, một chút biện pháp đối phó hắn cũng không có, trừng mắt, “Còn không đi?!”
Triệu Phổ cười hì hì dẫn đầu tiến về phía trước.
.
Dọc theo địa đạo đi vào trong, có cảm giác âm u ẩm ướt, mà đồng thời, ngay cả Triệu Phổ cũng ngửi thấy một vị thuốc nồng đậm, hắn vô thức liếc nhìn Công Tôn, thì thấy Công Tôn cau mày, tựa hồ cảm thấy có gì dị dạng.
Lại đi tiếp một hồi, phía trước xuất hiện một cánh cửa đá, trên cửa có một cửa sổ thông khí nhỏ, song sắt đã rỉ sét loang lổ.
Triệu Phổ vô thức nhìn vào bên trong, đột nhiên… một khuôn mặt xuất hiện phía sau song sắt.
Triệu Phổ cả kinh, Công Tôn càng kinh ngạc nhảy dựng, lùi về sau một bước, Triệu Phổ nhanh chóng ôm chặt, nhân cơ hội còn ngắt một cái, Công Tôn hung hăng quay đầu lại khinh bỉ liếc hắn —— Ngươi còn có hưng trí?!
Triệu Phổ vươn tay sờ sờ cằm —— Thói quen thành tự nhiên, lại nhìn… Chỉ thấy phía sau cửa đá là một lão thái bà mặt đầy nếp nhăn… Tóc hầu như đã rụng sạch, chỉ còn lại vài sợi rải rác, gầy chỉ còn da bọc xương, dọa người nhất chính là ánh bắt của bà ta, đỏ rực… Cũng không biết là do bệnh hay vốn đã như vậy.
“Là nữ à?” Triệu Phổ có chút khó hiểu, xoay mặt nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng nhíu mày, nói, “Dược liệu vừa mới ngửi được, cùng với dược liệu ngửi được bên trên không giống, dược này là để trị bệnh điên, không phải phong thấp.”
“Bệnh điên?” Triệu Phổ chỉ chỉ lão phụ kia, “Bà ta là người điên?”
Công Tôn nhướng mi —— Ngươi thấy sao?
Triệu Phổ nhíu mày, lại nhìn lão thái bà kia một chút, quả thật rất giống người điên, liền hỏi Công Tôn, “Này thư ngốc, chuyện gì đây?”
“Xem ra người ta đã chuẩn bị sẵn.” Công Tôn thấp giọng nói, “Phiền rồi đây.”
“Dù điên thế nào, cũng không nên đem bà ta nhốt dưới đất lâu như vậy chứ?” Triệu Phổ nói, “Quá tàn nhẫn.”
Công Tôn lắc đầu, “Ngươi xem, lão phụ này hai mắt đỏ như máu, quả thật có một loại bệnh điên như vậy, lúc mắc bệnh không muốn nằm ngủ, luôn luôn mở to mắt nhìn lên trên, nếu là dưới mặt đất, cặp mắt kia sẽ là màu trắng, chỉ có quanh năm thấy được ánh sáng, mới có thể có màu đỏ.”
“Nga.” Triệu Phổ hiểu rõ gật đầu, “Nói cách khác, người điên này nguyên bản cũng không bị nhốt ở chỗ này, có đúng không?”
Công Tôn gật đầu, “Hẳn là như vậy.”
Triệu Phổ cười khẽ, vươn tay ôm thắt lưng Công Tôn, nói, “Thư ngốc, ngươi thật là tài mà.”
Công Tôn khinh bỉ nhìn hắn, không thèm chú ý tới.
Triệu Phổ hắc hắc cười, nói, “Có học vấn thật tốt, cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt của ngươi.”
Công Tôn nghe thấy rất xuôi tai, đang vui vẻ, chợt nghe Triệu Phổ lại thêm một câu, “Con mẹ nó đúng là quá xứng với ta.”
Công Tôn lại khinh bỉ liếc hắn, nhưng thật ra cũng không mắng chửi người, chỉ nói, “Đừng náo loạn, nghĩ cách đi, nếu tìm không được người, vậy Uông nương nương và Uông tướng quân tất nhiên sẽ tìm chúng ta gây phiền phức, đến lúc đó đuối lý, muốn tìm nữa sẽ không dễ dàng.”
Triệu Phổ gật đầu, nhíu mày nói, “Nhưng, người kia chắc chắn đã bị chuyển đi… chúng ta có thể làm gì bây giờ?”
“Chuyển đi… vậy giấu ở đâu?” Công Tôn không nhịn được hỏi.
“Hm… Mấy ngày nay ta đều phái người canh chừng bên ngoài.” Triệu Phổ nói, “Muốn đưa một người sống đi ra là không thể… Trừ phi…”
Nói tới đây, Triệu Phổ nhìn khắp nơi.
“Ngươi nói là, trừ phi địa đạo này còn chưa có hết?” Công Tôn hỏi.
“Ừ.” Triệu Phổ vươn tay vừa lần mò một bên vách tường, vừa gật đầu, “Ta đã nói hai ta rất xứng mà, cái này gọi là gì… À, tâm linh tương thông?”
Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, “Thông cái đầu của ngươi!”
Triệu Phổ quay đầu nhìn y, “Cái đầu nào?”
Công Tôn đỏ mặt lên, mắng, “Hạ lưu!”
Triệu Phổ chớp chớp mắt, hỏi, “Đầu thì có gì mà hạ lưu?”
Công Tôn không nói lời nào, Triệu Phổ nhích tới cười đểu, “Thư ngốc, ngươi không thành thật a, nói, đang nghĩ bậy gì đó?”
Công Tôn thật muốn giẫm chết hắn như giẫm một con kiến, chỉ là không đợi y nhấc chân, Triệu Phổ đột nhiên giơ chân đạp lên vách tường một cước… Rầm một tiếng, tường sập.
Triệu Phổ phủi phủi bụi trên người, mọi người ngước mắt nhìn, thì thấy phía trước lại xuất hiện thêm một địa đạo.
Triệu Phổ cười hì hì tiến đến trước mặt Công Tôn, giống như muốn tranh công.
Công Tôn vươn tay đẩy cái mặt hắn ra, nói, “Đi thôi, còn đứng sững ở đây làm chi?”
Triệu Phổ như trước kéo tay Công Tôn, đi vào trong địa đạo.
.
Lúc này, phía trước có một chút tia sáng, mọi người vội tiến lên vài bước, thì thấy lại có một cánh cửa đá xuất hiện, lúc này, trên cửa đá, ngay cả cửa sổ thông khí cũng không có.
Triệu Phổ bảo mọi người trước tiên đừng tới gần, Giả Ảnh và Tử Ảnh đi lên phía trước, vươn tay, cẩn thận vặn tay cầm trên cửa đá…
“Cạch” một tiếng… tay cầm trên cửa quả nhiên hoạt động… Thoáng cái đã vặn mở, Giả Ảnh cố sức đạp một đạp… ‘Kettt’, một tiếng vang truyền đến, cửa đá được mở ra…
Mọi người có chút khẩn trương, rất sợ sẽ có cơ quan hay gì đó… Nhưng may là không có gì xuất hiện.
Triệu Phổ thở phào nhẹ nhõm, cùng Công Tôn nhìn vào bên trong, vừa nhìn, hai người đều sửng sốt, chỉ thấy phía sau cánh cửa đá này là một gian phòng khá lớn, bên trong có ngọn đèn, cũng có một cái bàn… giống như một căn nhà nhỏ.
Nơi này được bố trí rất lịch sự tao nhã, giống như một thư phòng, trên tường còn có bức họa, trên bàn còn có giấy bút, duy độc chỉ là không có mặt trời.
Công Tôn cùng Triệu Phổ đi vào… Trong thư phòng cũng không có người, thư phòng hơi nghiêng, có một cái rèm. Triệu Phổ đi đến vén rèm lên, chợt nghe bên trong có tiếng hít thở yếu ớt.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn, nói, “Thư ngốc, bên trong có người.”
Công Tôn cầm lên một tờ giấy trên bàn, nói, “Ngươi xem!”
Triệu Phổ tiếp nhận tờ giấy nọ, đó là một bức tranh màu, vẽ núi sông vạn lý, rồng bay phượng múa, đẹp vô cùng, bên cạnh có một lạc khoản* —— Đường Bá Xá.
*(phần đề chữ, ghi tên hay dấu ấn trên bức vẽ hoặc thư từ.)
Tất cả mọi người có chút hưng phấn, Triệu Phổ vội vàng cùng Công Tôn đi vào trong phòng, vòng qua bình phong thì thấy trên một chiếc giường, có một lão nhân đang nằm, trên người đắp chăn bông, tựa hồ đang nghỉ ngơi.
Nhưng lão nhân kia mở hai mắt, nhìn mọi người, đường nhìn của ông ta đảo qua mọi người, cuối cùng rơi xuống trên người Triệu Phổ, tựa hồ có chút không xác định.
Triệu Phổ cảm thấy lão đầu hành động khác thường, bèn đi đến vươn tay nhẹ nhàng giải huyệt đạo cho lão.
Lão đầu hít thở một hồi, sau đó mới thở dài một hơi, run rẩy ngồi dậy, nói với Triệu Phổ, “Hoàng…” Nhưng vừa thốt ra khỏi miệng thì dừng lại, tựa hồ có chút không xác định.
Triệu Phổ nhìn lão nhân kia một chút, liền hỏi, “Lão gia tử, ngài là Đường Bá Xá?”
Lão đầu một lát sau mới gật đầu, kéo Triệu Phổ hỏi, “Ngươi là… hoàng thượng?”
Triệu Phổ ngẩn người, nghĩ, hoàng đế trong cảm nhận của lão đầu hẳn là tiên hoàng, đúng là tiên hoàng có vài phần hao hao giống mình, liền lắc đầu, nói, “Ta là Triệu Phổ.”
“Triệu Phổ…” Lão đầu tựa hồ có chút hỗn loạn, Triệu Phổ nói, “Trước đừng nói, lão nhân gia, ngài thực sự là Đường Bá Xá sao? Vì sao bị nhốt ở nơi này?”
Lão đầu kích động một hồi lâu mới chậm rãi nuốt uất ức mà nói, “Uông Minh Hàn… Hắn mới là kẻ thông đồng với địch bán nước.”
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên năm đó có âm mưu!
Lúc này, Triệu Phổ sai người dìu lão nhân đi ra, Công Tôn lại nói với hắn, “Khoan, chờ một chút.”
“Sao?” Triệu Phổ nhìn Công Tôn, Công Tôn tiến đến thấp giọng nói một hồi, Triệu Phổ nhoẻn miệng nghe xong, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Nè, tới gần chút nữa đi, không có nghe rõ.”
Công Tôn khẽ nhíu mày, tâm nói tại sao đột nhiên bị ngễnh ngãng, cũng chỉ đành tới gần một chút, nói lại một lần nữa.
Triệu Phổ lại áp sát vào mặt y, nói, “Kề sát chút nữa coi.”
Công Tôn sửng sốt, sau đó lập tức minh bạch, vươn tay nhéo tai hắn.
“Ui…” Triệu Phổ rốt cuộc cũng thành thật, cười hì hì nói, “Nghe ngươi định đoạt cả, ý này xem ra không tệ!”
Công Tôn rốt cuộc cũng buông tay, Triệu Phổ xoa xoa tai, đám ảnh vệ ở một bên nhìn, Giả Ảnh lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, “Quá hạ lưu vô sỉ.”
“Đúng đó.” Tử Ảnh cũng gật đầu, “Thật không biết xấu hổ.”
Triệu Phổ làm bộ không có nghe được.
.
Triển Chiêu ở trên sốt ruột chờ đợi, tâm nói đừng xảy ra cái gì nhầm lẫn a, cảm thấy dáng vẻ của Uông quý phi và Uông lão tướng quân dường như đang giấu diếm gì đó.
Chính lúc này, từ trong động có người đi ra, Triển Chiêu vừa nhìn thì thấy Vương Triều Mã Hán mang theo một lão phụ nhân điên điên khùng khùng đi ra.
Phụ nhân kia oa oa kêu quái dị, diện mục dọa người, Triển Chiêu cũng bị bà ta làm cho giật mình, sau đó lại có chút khó hiểu… Vì sao dẫn ra lại là một người nữ?
“Đây là ai?” Triển Chiêu thắc mắc hỏi Uông lão tướng quân.
“Đây là một hạ nhân trong phủ của ta.” Uông lão tướng quân nói, “Bị bệnh điên, muốn đả thương người, ta lại không đành lòng đuổi bà ấy ra đường, cho nên phải nhốt dưới đất.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nhìn Vương Triều Mã Hán, “Cửu Vương gia đâu?”
“Vương gia và tiên sinh còn đang ở dưới đó tìm.” Mã Hán trả lời.
Triển Chiêu sửng sốt, hỏi, “Dưới đó còn có người sao?”
Uông lão tướng quân và Uông quý phi đều khẩn trương, chỉ thấy Mã Hán lắc đầu nói, “Không có, bất quá Vương gia nói muốn tìm thêm một lát, bảo bọn ta đi lấy xẻng.”
“Nga.” Triển Chiêu hơi chút mờ mịt, tâm nói… Lấy cái xẻng làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đào xuống nữa? Bất quá cũng không hỏi nhiều, cầm cái xẻng đưa qua cho Vương Triều Mã Hán.
.
Vương Triều Mã Hán xuống động, Triển Chiêu chờ bên ngoài, Uông quý phi và Uông lão tướng quân liếc mắt nhìn nhau, Uông quý phi nói, “A… Triển đại nhân, Khai Phong phủ phá án xưa nay ngang ngược như vậy sao?”
Triển Chiêu nghe được thì quay đầu lại, vẻ mặt vô tội nhìn Uông quý phi, nói, “Lời này của nương nương có căn cứ gì không, nha dịch của chúng ta ngay cả đao cũng không mang vào, có thể nói là không ngang ngược.”
“Thôi đi.” Uông lão tướng quân khuyên can Uông quý phi đang muốn tức giận, nói với Triển Chiêu, “Triển hộ vệ, lão phu tuổi lớn, đứng lâu không khỏe, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.”
“Nga, được.” Triển Chiêu muốn đi theo, “Ta đưa ngài đi?”
“Không cần không cần.” Uông lão tướng quân vội vàng xua tay, xoay người đi.
Triển Chiêu thấy lão gia tử còn rất nhanh nhẹn, trong lòng suy đoán, hay mà muốn giở trò gì đây, bèn định đi theo, nhưng bị Uông quý phi ngăn lại, nói, “Triển đại nhân, thủ hạ của ngươi hoành hành vô kỵ trong phủ ta, còn nói không ngang ngược?!”
Triển Chiêu ngẩn người, nhìn chằm chằm Uông quý phi một lúc, lập tức xoay người, nói với các nha dịch đang bận rộn chạy ra chạy vào, “Này, các ngươi có nghe được lời của nương nương không? Ở trong phủ Tướng quân, không được đi ngang (= hoành hành),phải đi dọc!”
“Ách… dạ.” Các nha dịch đồng thanh tuân lệnh, chỉ là không hiểu —— Ngang thì làm sao mà đi được?
Xa xa trên nóc nhà, Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu, chỉ thấy Triển Chiêu đưa lưng về phía hắn, đưa tay ra sau xua xua, điệu bộ đó, ý là bảo hắn đi theo lão tướng quân.
Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, vươn tay, cầm lấy tay Tiểu Tứ Tử bảo bé che miệng lại, nghìn vạn lần đừng lên tiếng, Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn gật đầu che miệng, Bạch Ngọc Đường ôm bé đi theo Uông lão tướng quân.
Triển Chiêu nghe được động tĩnh thì cũng yên lòng, ngước mắt nhìn, chỉ thấy Uông quý phi bị chọc tức đến trắng bệch cả mặt mũi, hung dữ trừng hắn, Triển Chiêu giống như không có chuyện gì xảy ra, cười tủm tỉm với Uông quý phi.
Mà khổ nỗi Triển Chiêu lại là một người vô cùng dễ nhìn, cười đến ôn hòa nhã nhặn, năm phần tuấn mỹ lại mang theo năm phần hòa khí, Uông quý phi cũng không có cách nào so đo với hắn, tức giận đến độ thở dốc. Nhưng thấy Triển Chiêu quay lại cửa động, tựa hồ không có ý đuổi theo lão gia tử, Uông quý phi cũng không tính toán, thầm nhủ, chỉ cần ngươi ngẩn ngơ ở đây chờ là được!
Vì vậy Triển Chiêu tiếp tục chờ ngoài cửa động, Uông quý phi ở một bên canh chừng, mà trong động, Triệu Phổ cùng Công Tôn nấp phía sau bình phong, chờ đợi.
.
Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Này, thư ngốc, chiêu này được không?”
Công Tôn cười cười, nói, “Thỏ khôn có ba hang, Uông lão tướng quân lại suy nghĩ chu đáo như vậy, tất nhiên sẽ giữ lại đường lui, khi thực sự không ổn, hắn nhất định xuất ra một chiêu quyết định, tự bảo vệ mình.”
Triệu Phổ nghĩ có lý, hắn ngước mắt nhìn đỉnh chóp mờ tối trên đỉnh đầu, nói, “Nơi này vừa bức bối vừa ẩm ướt, ở lại một ngày đã chịu không nổi chứ đừng nói phải sống ở đây vài chục năm… Uông lão đầu này quá thiếu đạo đức.”
Công Tôn gật đầu, “Ta vẫn không rõ, vì sao không giết Đường Bá Xá mà lại giữ ông ấy lại?” Vừa nói, vừa nhìn thoáng qua cửa đá, bọn Tử Ảnh đang đóng cửa lại. Nghĩ đến Đường Bá Xá nhiều năm phải ở lại nơi này, trong lòng Công Tôn cũng có chút bi thương, bị bằng hữu tốt nhất bán đứng, chịu tang cả gia tộc, còn bị nhốt nhiều năm như vậy, mà trên lưng còn đeo mạ danh trở thành tội nhân thiên cổ, sao mà bất hạnh thế này.
Chính lúc này, đột nhiên, nghe được tiếng “cót két” truyền đến. Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Tới!
Hai người nín thở ngưng thần, chợt nghe có tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, từ khe hở bình phong nhìn ra ngoài, Uông lão tướng quân đang cầm một cây đao, vội vã chạy vào.
Sau khi lão đầu tiến vào, trước tiên nhìn thoáng qua Đường Bá Xá trên giường, thấy ông còn nằm tại đó thì thở dài một hơi, sau đó liền đi đến bình phong, Triệu Phổ nhẹ nhàng ôm Công Tôn nhảy lên đỉnh, nắm tay giống như móng vuốt chim ưng bấu vào vách đá, thân thể dán lên đỉnh chóp, lẳng lặng quan sát động tĩnh bên dưới.
Uông lão tướng quân nhìn sang cửa đá, thấy vẫn bị đóng thì thở phào nhẹ nhõm, ghé tai vào cửa đá lắng nghe, nghe được đằng sau cửa có tiếng leng keng thùng thùng truyền đến, tựa hồ có người đào đất.
Uông lão đầu vội vàng trở về, giơ tay, giải khai huyệt đạo trên người Đường Bá Xá, nói, “Bá Xá lão đệ, ngươi vẫn không chịu nói cho ta biết sao?”
Đường Bá Xá vừa rồi đã gặp Triệu Phổ, cũng an lòng, thấy Uông Minh Hàn vẻ mặt lo lắng, trong lòng dĩ nhiên có chút vui sướng, không thèm nhìn hắn.
“Ngươi giấu diếm nhiều năm như vậy, hôm nay ngươi thông minh thì lập tức đem vật đó giao cho ta, nếu không, ta liền lấy mạng của ngươi!”
Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, có chút hiếu kỳ, Uông Minh Hàn muốn từ nơi Đường Bá Xá lấy được vật gì? Là một đại bí mật kinh thiên động địa sao? Nếu không cũng không cần phải nhốt ông ta lâu như vậy.
Đường Bá Xá cười nhạt một tiếng, “Uông huynh, hình như hôm nay ngươi đặc biệt nóng vội a?”
Uông Minh Hàn đổ mồ hôi đầy trán, nói, “Ngươi đừng tiếp tục ngu trung nữa có được hay không, ngươi tận trung với tiên đế nhiều năm như vậy, sao ngươi không nghĩ, là ai đã hại ngươi cửa nát nhà tan, là ai diệt cả nhà ngươi?!”
Đường Bá Xá lạnh lùng nhìn nhìn hắn, nói, “Ngươi.”
“Ta?” Uông Minh Hàn cười lắc đầu, “Ngươi đừng quên, năm đó hạ chỉ đem cả nhà ngươi sao trảm chính là tiên đế! Một nhà già trẻ hơn trăm mạng của ngươi, bọn họ đều do tiên đế giết chết!”
Đường Bá Xá vẫn chưa động dung, chỉ thản nhiên nói, “Uông Minh Hàn, ngươi bán nước cầu vinh?”
“Ta đã nói rồi, ta không có bán nước cầu vinh!” Uông Minh Hàn nói, “Con ta đầu nhập vào Liêu quốc, khiến cho chiến dịch năm xưa tử thương thảm trọng, nếu việc này truyền ra, đến lúc đó cả nhà sao trảm chính là Uông gia ta! Người không vì mình trời tru đất diệt, Bá Xá lão đệ ngươi đừng trách ta, ngươi hãy nói với ta, thư từ qua lại của con ta cùng Liêu vương ở đâu, ta cho ngươi rời khỏi địa lao này an hưởng tuổi già.”
Đường Bá Xá lắc đầu, nói, “Ta gần đất xa trời, có chết ta cũng không sợ.”
“Ngươi… Tại sao ngươi hồ đồ như vậy chứ?!” Uông Minh Hàn cả giận nói.
“Ta đúng là hồ đồ.” Đường Bá Xá thở dài nói, “Năm đó khi phát hiện chứng cứ thì nên lập tức đi tìm hoàng thượng tố giác, mà không nên cầm thư đi tìm ngươi. Ta tin tưởng ngươi tinh trung báo quốc, tất nhiên sẽ giải quyết công bằng đại nghĩa diệt thân, không ngờ ngươi vì tình riêng mà trái pháp luật, vu oan hãm hại ta… Uông Minh Hàn, lưới trời lồng lộng, ngươi nợ hơn trăm mạng người, sớm muộn gì cũng phải trả!”
Triệu Phổ và Công Tôn nghe đến đó, đã hiểu rõ ràng chân tướng sự tình, nhịn không được nhíu mày… Thì ra sự thật của năm xưa là như vậy, chân chính phản bội chính là đứa con được coi là chết trận của Uông Minh Hàn, mà Đường Bá Xá chỉ bất quá muốn bảo trụ tính mệnh của bằng hữu mình, tới khuyên hắn đại nghĩ diệt thân mà thôi.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ —— Chứng cứ xác thực.
Triệu Phổ gật đầu, lúc này, ánh mắt của Uông Minh Hàn trở nên lãnh liệt, nói, “Bá Xá lão đệ, ta vì muốn bảo vệ cả nhà ta nên mới phải bỏ ngươi… Ngươi yên tâm, ta sẽ đem ngươi cùng những người nhà của ngươi, chôn cùng một chỗ!” Nói xong, giơ tay vung đao.
Vừa muốn chém, chợt nghe một thanh âm truyền đến, “Trung thần lương tướng thì hàm oan không sáng tỏ, phản thần gian nịnh thì lên như diều gặp gió… Tiên hoàng thật là hồ đồ, hồ đồ.”
Uông Minh Hàn cả kinh, Đường Bá Xá thì cười ha ha, lúc này, Triệu Phổ mang Công Tôn thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hai người.
Đồng thời, bên ngoài vang lên một tiếng “rầm”, bọn Tử Ảnh phá cửa đá lần lượt xông vào.
Công Tôn nhìn Uông Minh Hàn, nói, “Uông Minh Hàn, nhân tang đều lấy được, khoanh tay chịu trói đi!”
Uông Minh Hàn vừa thấy việc lớn không tốt, liền xoay người bỏ chạy.
Triệu Phổ mỉm cười, “Hoắc, thật hết nói, lão nhân này không hổ là luyện công phu, xem thân thủ này so với thỏ còn nhanh hơn.”
“Ngươi còn có tâm tư cười hả.” Công Tôn đẩy hắn, “Mau đuổi theo đi, đừng để hắn chạy!”
Triệu Phổ cười lắc đầu, “Đừng vội, có người ngăn mà.”
Công Tôn sửng sốt, lập tức, nghe được “Bịch” một tiếng, Uông Minh Hàn bay trở lại, ngã dưới đất… đao cũng rớt, kim quan cũng rơi, xương cốt giống như thiếu chút nữa bị đánh nát.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, đầu bên kia, Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử đi ra.
Bọn Tử Ảnh chen nhau chạy đến, trói chặt Uông Minh Hàn, Triệu Phổ lạnh lùng nói, “Mang ra ngoài!”
Uông Minh Hàn bị dẫn ra.
Bạch Ngọc Đường buông Tiểu Tứ Tử xuống đất, Tiểu Tứ Tử chạy tới, “Phụ thân.”
Công Tôn ôm bé lên, thấy Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, liền xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Phổ và Công Tôn đều nhìn hắn cười quái dị, cũng giật mình nghĩ, thật ra vừa nãy Triển Chiêu nói gì với họ?
.
Triển Chiêu chờ ngoài cửa động, thấy Tử Ảnh và Giả Ảnh áp giải Uông Minh Hàn vô cùng chật vật đi ra, khóe miệng hơi nhoẻn lên, lộ ra nụ cười đặc trưng của loài mèo.
Uông quý phi thì trợn tròn mắt, giận dữ nói, “Các ngươi phản rồi, bản cung mệnh cho các ngươi, lập tức thả phụ thân ta!”
Tử Ảnh quan sát Uông quý phi một lượt từ trên xuống dưới, bật cười nói, “Bản cung? Ngươi phỏng chừng không có số làm hoàng hậu đâu.”
Giả Ảnh đá hắn một cước —— Đừng cay nghiệt như vậy, những kẻ thế này không thích nghe nói thật đâu.
Tử Ảnh nhún nhún vai.
.
Lúc này Triệu Phổ bọn họ cũng ra khỏi động, Triển Chiêu hỏi, “Đường Bá Xá đâu?”
Công Tôn gật đầu, nói, “Ở trong đó.”
“Không nâng ra sao?” Triển Chiêu sốt ruột, không lẽ…
Triệu Phổ khoát khoát tay, ý bảo hắn đừng nóng vội, lão gia tử không có việc gì.
Triển Chiêu nhìn Công Tôn, Công Tôn nói, “Ta cũng không biết, Triệu Phổ nói đừng nâng ra, Phi Ảnh và Đại Ảnh ở dưới đó trông nom.”
Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nói với Tử Ảnh, “Đến Khai Phong phủ mời Bao đại nhân đến.”
“Dạ.” Tử Ảnh đi, Triệu Phổ phân phó cho Giả Ảnh vài câu, Giả Ảnh gật đầu cũng đi, chỉ chốc lát sau hắn cầm một chiếc cầm trở về, chính là chiếc cổ cầm không bán ở Tầm Kỳ cầm hiên.
Triệu Phổ lấy qua chiếc cầm, mở cái đế ra, quả nhiên, bên trong cất giấu một xấp thư tín… Vừa nãy Đường Bá Xá nói với Triệu Phổ, năm đó ông ta còn lưu lại một chút đề phòng, chỉ lấy phân nửa số thư đi tìm Uông Minh Hàn, còn có phân nửa giấu bên trong cổ cầm.
Mở thư ra đọc —— Chứng cứ vô cùng xác thực!
Triệu Phổ đem thư giao cho Giả Ảnh, nói, “Vào cung, đưa hoàng thượng xem, đem sự tình nói sơ qua cho hắn.”
Giả Ảnh gật đầu, mang thư đi.
Uông quý phi và Uông Minh Hàn đứng một bên đã run như cầy sấy, Uông Minh Hàn nháy mắt với Uông quý phi, Uông quý phi xoay người muốn đi nhưng bị Triển Chiêu ngăn cản, “Quý phi nương nương, đừng vội, chờ hoàng thượng tới cùng nhau hồi cung đi.”
Uông quý phi trợn mắt thật to, nói, “Các ngươi dám động ta, ta nói cho các ngươi, trong bụng ta có long loại!”
Tất cả mọi người sửng sốt, Triệu Phổ cũng khó hiểu, tâm nói Uông quý phi này là hồng hạnh xuất tường hay sao? Không phải Triệu Trinh nói hắn đã lâu không tìm các nàng qua đêm sao.
Triển Chiêu cũng có chút sững sờ, vội vàng thối lui —— Hắn sợ nhất mấy bà bầu!
Công Tôn cười một tiếng, nói, “Quý phi, có cần ta bắt mạch cho ngươi không?”
“Không cần!” Uông quý phi cắn răng từ chối.
Công Tôn lắc đầu, “Nương nương, ngươi căn bản không có mang thai, nữ nhân một khi mang thai, thân hình sẽ biến hóa rất rõ ràng.”
“Ngươi…” Uông quý phi gấp đến độ vành mắt đều đỏ, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn nói, “Bà bầu bụng bự thắt lưng sẽ ưỡn lên.”
Tất cả mọi người vô thức đưa mắt nhìn vóc người của quý phi, Uông quý phi vừa thẹn vừa giận, bực tức nói, “Các ngươi… Các ngươi to gan.”
“To gan chính là đám phụ nữ các ngươi đó.” Triệu Phổ nhíu mày.
Uông quý phi giương mắt nhìn nhìn Triệu Phổ, dù gì thì vị này cũng là hoàng thúc, làm sao dám lỗ mãng a, Triệu Trinh cũng phải nhường hắn ba phần, Triệu Phổ nghiêm mặt, người bình thường đều mềm nhũn cả chân…
.
Lại một lát sau, Giả Ảnh vội vã trở về, nói với Triệu Phổ, “Vương gia, hoàng thượng nói hắn tự mình tới đón.”
Triệu Phổ gật đầu, thở dài nói, “Đáng tiếc tiên đế đã băng hà, có vài sai lầm, nợ người khác, chỉ có tử tôn mới hoàn trả được.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, khi nhìn về phía Uông Minh Hàn thì trong mắt tràn đầy khinh bỉ hèn mọn.
Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, thấy dáng vẻ của hắn hiếm khi trầm tĩnh ngưng trọng như thế này, cũng có chút cảm khái.
Tiểu Tứ Tử tiến đến nói khẽ với Công Tôn, “Phụ thân, lúc Cửu Cửu đứng đắn, hảo suất nga.”
Công Tôn sửng sốt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cười —— Ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng phát hiện Triệu Phổ thường ngày chia làm hai loại trạng thái: đứng đắn và không đứng đắn.
Công Tôn vô lực, Tiểu Tứ Tử ôm cổ y cố gắng gặng hỏi, “Có đúng hay không nha? Phụ thân nghĩ có đúng không?”
Công Tôn không nói lời nào, thầm nghĩ —— Thật ra thì cũng đúng.
Đang suy nghĩ, Triệu Phổ tiến đến, điềm tĩnh cười cười, nói, “Có đúng hay không nha?”
Công Tôn tức giận đạp hắn —— Then chốt là, cái tên này một năm cũng không đứng đắn như vậy được mấy ngày, lưu manh, hết cứu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.