Chương trước
Chương sau
Công Tôn và Triệu Phổ rời khỏi tửu lâu trở về, vừa nghĩ đến Gia Luật Minh phải ăn hai trăm cái trứng gà, Công Tôn liền muốn cười, Triệu Phổ phấn khởi đi bên cạnh, thấy dáng vẻ nén cười của Công Tôn vô cùng khả ái, liền sấn tới, nói, “Nè, thư ngốc.”
“Hả?” Công Tôn nhìn hắn.
Triệu Phổ lại nhích tới gần một chút, nói, “Đến, hôn môi.”
Mặt Công Tôn tái xanh, liều mạng trừng hắn, vừa định mở miệng mắng người, không đề phòng Tiểu Tứ Tử nâng đầu y đẩy về phía trước.
“Thu…” Công Tôn không phòng bị, bị Triệu Phổ hôn…
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn rốt cuộc phản ứng được, vội vàng né tránh, vươn tay muốn đánh mông Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ lanh tay lẹ mắt cứu được Tiểu Tứ Tử, xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại!” Công Tôn đuổi theo phía sau.
Vì vậy, những người đi trên đường, lại lần nữa thấy kỳ cảnh Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử chạy phía trước, Công Tôn đuổi theo phía sau, tiếng Tiểu Tứ Tử vừa vỗ tay vừa cười khanh khách, làm cho người qua đường đều ước ao tán thán… Một nhà ba người thực sự là ân ái a, hoàn toàn không nhìn ra Công Tôn đã tức đến trắng bệch cả mặt, cùng thần tình hung hãn không gì sánh được.
.
Về tới Khai Phong phủ, Công Tôn tựa lưng vào tường thở hồng hộc, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử ngồi xổm trước mặt chọc tức y. Công Tôn giơ tay muốn đánh Triệu Phổ, Triệu Phổ đón được nắm tay mềm nhũn của Công Tôn, tâm tình tốt, Công Tôn nhấc chân muốn đá, lại sợ làm Tiểu Tứ Tử bị thương, tức giận đến muốn hung hăng cắn tên lưu manh Triệu Phổ hai cái.
Triệu Phổ thấy Công Tôn tóc mai rối loạn, đôi môi hé mở thở dốc, trong ngực vừa ngứa lại vừa bồn chồn, đem Tiểu Tứ Tử đặt xuống đất, vươn tay ôm lấy Công Tôn.
“A!” Công Tôn kinh hãi, “Ngươi muốn gì? Thả ta xuống!”
Triệu Phổ ôm Công Tôn chạy vào phòng, Tiểu Tứ Tử túm góc áo của Triệu Phổ chạy chậm theo vào.
Tất cả mọi người trong Khai Phong phủ không khỏi lắc đầu.. Tiểu Tứ Tử trưởng thành, lại còn biết giúp Triệu Phổ đùa giỡn phụ thân nó.
Triệu Phổ ôm Công Tôn vào phòng, cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi, không dám thật sự manh động, đối với hết thảy những việc này, thật lâu sau Triệu Phổ vẫn thường hay hồi tưởng, vì sao lúc đó hắn lại ‘hiền’ như vậy? Sao không chiếm thêm chút tiện nghi?
.
Công Tôn hầm hừ ngồi bên cạnh bàn, nhìn Tiểu Tứ Tử cười hì hì lẽo đẽo theo sau Triệu Phổ, giống như một cái đuôi nhỏ, mở miệng liền gọi Cửu Cửu, thân thiết không nói nên lời, có chút ganh tị, lưu manh chết tiệt, cướp con của ta.
Tiểu Tứ Tử cọ tới bên người Công Tôn, ngẩng mặt gọi, “Phụ thân.” Công Tôn nheo mắt lại, ôm lấy, vỗ lên cái mông tròn hai cái, Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái mông, gần đây phụ thân thường đánh mông bé.
Công Tôn liếc Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Hôn nhẹ ai?”
Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Triệu Phổ, nói, “Phụ thân.”
“Sau đó?” Công Tôn hỏi.
“Hm… Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử rất ngoan cố chọn Triệu Phổ, Công Tôn thở dài, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử.
Đang vui đùa, thì nghe có người gõ cửa.
Triệu Phổ chạy ra mở cửa, vừa nhìn, chỉ thấy Bao Chửng đứng ngoài cửa… Sắc mặt ông không tốt, tựa hồ có chút tâm sự.
“Bao Tướng?” Triệu Phổ mở rộng cửa để Bao Chửng tiến vào, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Bao Chửng khe khẽ thở dài, hỏi, “Vương gia có rảnh không?”
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, “Đương nhiên, Bao Tướng, có chuyện gì?”
Bao Chửng nhíu mày thật sâu, nói, “Có vài chuyện, ta đã sai người đi mời Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp… là vụ án về bài thơ trên mộ mà Bạch thiếu hiệp sao chép lại.”
Triệu Phổ sửng sốt, hỏi, “Bao Tướng, có đầu mối sao?”
Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử đứng lên.
“Ừm.” Bao Chửng gật đầu, “Ta và Bát Vương gia thương lượng, vẫn là nói cho các ngươi thì tốt hơn.”
Lúc này, Mã Hán đến bẩm, “Đại nhân, Triển đại nhân cùng Bạch thiếu hiệp đều chờ ngài tại thư phòng.”
Triệu Phổ nói, “Bao Tướng, chúng ta cũng đến thư phòng của ngài sao?”
Bao Chửng gật đầu, mang hai người về thư phòng.
.
Mọi người ngồi xuống, Bao Chửng lấy ra bài thơ mà Bạch Ngọc Đường sao chép lại, nói, “Bài thơ này, liên quan đến một bản án cũ của tiền triều.”
“Bản án cũ của tiền triều?” Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Quả nhiên!
Đường Bá Xá tố nhất cầm hiên minh ký
Ngô tộc hệ trung lương
Thượng thư bái Trung Đường
Vị thù hồng hộc chí
Tử diệc nguyện vị thường
Tốc thủy đãn tương tư
Lai nhi yên bất vãng
Tương kiến lưỡng trọng thiên
Cứu thế thả đương tiền
Nhi Đường Khải bái soạn
Bao Chửng đem bài thơ đặt lên bàn, để mọi người đọc, hỏi, “Đường Bá Xá các ngươi đại khái chưa nghe qua, nhưng, Đường Văn Minh, đã từng nghe qua chưa?”
“Đường Văn Minh?” Triệu Phổ sửng sốt, “Đường Văn Minh bị sao trảm cả nhà phải không?!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau.
Tiểu Tứ Tử chui chui vào lòng Công Tôn, có chút khó hiểu hỏi, “Sao trảm cả nhà?”
Công Tôn vỗ vỗ bé, nói, “Có người nói, năm đó Đường Văn Minh thân là thượng thư, nhưng phản quốc theo địch, cấu kết Liêu quốc, cho nên chiến dịch kháng Liêu của Uông Minh Hàn lão tướng quân thất bại, hơn bốn mươi vạn quân mã của Đại Tống ta tổn hại hơn một nửa, nhường ra năm tòa thành trì, hơn mười vạn dân bị nạn lang thang khắp nơi, ngay cả trưởng tử của Uông lão tướng quân cũng chết trận. Cho nên Đường Văn Minh này, quả thực là tội nhân thiên cổ bị vạn người phỉ nhổ, vốn nha môn tam ti muốn phán hắn cả nhà sao trảm, Đường Văn Minh bị lăng trì xử tử, bất quá nghe nói tiên hoàng nhân từ, phán hắn chém đầu.”
Bao Chửng gật đầu, “Đúng là như vậy.”
“Đường Bá Xá chính là Đường Văn Minh?” Tất cả mọi người có chút khó hiểu.
“Đường Văn Minh này đúng là một tài tử, đặc biệt giỏi về cầm nghệ, đàn rất hay, cũng biết làm cầm, gia đình của hắn thế thế đại đại đều mở cầm hiên (hiệu bán đàn),hắn có một biệt hiệu, gọi Bá Xá, tục truyền là hắn tán thưởng khí độ của Bá Nha vì tri âm mà xá danh cầm*. Mà mỉa mai nhất là… Bằng hữu tốt nhất của Đường Văn Minh, chính là Tướng quân Uông Minh Hàn.” Bao Chửng nói, “Đường Bá Xá có nhiều con cháu, nhi tử duy nhất may mắn tránh khỏi kiếp nạn đó, chính là Đường Khải.”
*(Bá Nha đánh đàn, khi đàn đến đoạn miêu tả núi cao, Chung Tử Kỳ ngồi bên cạnh nói: ‘ôi núi cao như Thái Sơn’, khi Bá Nha đàn đến khúc miêu tả nước chảy, Tử Kỳ liền nói: ‘ôi nước chảy cuồn cuộn như sông’. Sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha không đàn nữa, ông cho rằng không ai hiểu được tiếng đàn của ông bằng Tử Kỳ.)
“Nếu là cả nhà sao trảm, vì sao Đường Khải không bị tử hình?” Triển Chiêu có chút khó hiểu.
“Đường Khải chính là Đường Ngọc Sơn?” Công Tôn đột nhiên hỏi.
Bao Chửng gật đầu, nói, “Không sai, cái tên này hẳn là tiên sinh tương đối quen thuộc.”
“Đường Ngọc Sơn này là ai?” Triệu Phổ không hiểu.
“Đường Khải Đường Ngọc Sơn là một vị thần y của tiền triều, tuổi trẻ thường hay bôn ba khắp giang hồ hành nghề y, chữa trị cho rất nhiều người.” Công Tôn nói, “Một năm nọ xuất hiện ôn dịch chết rất nhiều người, ít nhiều cũng nhờ hắn phát hiện dược thảo cứu người, cho nên tiên hoàng ban tặng miễn tử kim bài cho hắn… Mới có thể thoát khỏi một kiếp.”
“Nếu dựa theo ý của bài thơ… cái chết của Đường Văn Minh năm đó là có ẩn tình khác?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Bao Chửng gật đầu, nói, “Kỳ quái chính là, bài thơ này dĩ nhiên là Đường Văn Minh cầu cứu… Đây thực sự không thể tưởng tượng nổi, Đường Văn Minh bị sao trảm cả nhà, việc này ai ai cũng biết… Nếu tính ra, cũng đã ba mươi năm rồi.”
Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Nếu có thể tìm được Đường Khải hỏi một chút thì tốt rồi… then chốt là, bài thơ này hắn từ đâu mà có.”
“Bát Vương gia đã phái người đi tìm Đường Khải.” Bao Chửng nói, “Nhưng đã nhiều năm, Đường Khải lại vân du giang hồ hành y, không có tin tức, cho nên muốn tìm được hắn rất khó.”
Công Tôn gật đầu, “Đúng thế.”
“Vụ án này lại có quan hệ với Uông Minh Hàn.” Triệu Phổ dùng đầu ngón tay gõ gõ cằm, cười hỏi, “Bao Tướng, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Bao Chửng sắc mặt nghiêm trọng, nói, “Nếu như… vụ án năm đó thực sự có ẩn tình, Vương gia cũng biết ý nghĩa là thế nào?”
Triệu Phổ cười cười, “Tiên hoàng thế nhưng tạo nghiệt, tội lỗi tày trời lại để một người vô tội đảm đương, bị sao trảm cả nhà, là mấy trăm mạng trung lương… A, kẻ chân chính có vấn đề, thì lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”
“Hiềm nghi lớn nhất, chính là Uông Minh Hàn lão tướng quân sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bao Chửng thở dài, nói, “Lão tướng quân lập nhiều công lớn, ta thực sự không hy vọng hắn sống quãng đời còn lại phải gánh chịu tội danh như vậy, điều này làm cho những người làm quan đồng triều như chúng ta, thật đau lòng.”
Công Tôn nghe xong, đột nhiên hỏi, “Đường Khải có thể đang ở tại Khai Phong hay không?”
Mọi người sửng sốt, đều xoay mặt nhìn y.
Công Tôn đột nhiên đứng lên, nói với Bao Chửng, “Đại nhân, ta đi xem thử.” Nói xong, xoay người đi.
“Ách?” Bao Chửng có chút mờ mịt, Triệu Phổ vội vàng theo ra ngoài, “Thư ngốc, chuyện gì vậy?”
Công Tôn vừa đi vừa nói, “Ta đột nhiên nhớ đến, trước đây hình như thấy qua.”
“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng theo đi ra ngoài, khó hiểu mà hỏi.
“Thành bắc phủ Khai Phong có một Tầm Kỳ cầm hiên.” Công Tôn nói, “Nếu như nói biệt hiệu Bá Xá là nói Bá Nha xá cầm vì tri kỷ, như vậy Tầm Kỳ chính là tìm cơ hội, ta đã từng nhác thấy… Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái. Phụ cận cầm hiên này là mấy hiệu thuốc khá lớn ở Khai Phong, hơn nữa mặt tiền lại hướng về phủ Tướng quân ở xa xa, tất cả đều quá mức trùng hợp…”
Công Tôn nói còn chưa xong, Triệu Phổ liền huýt một tiếng…
Hắc Kiêu nhảy ra khỏi chuồng ngựa trực tiếp chạy qua hành lang Khai Phong phủ, chạy ra đại môn, đứng bên cạnh Triệu Phổ, Triệu Phổ ôm Công Tôn xoay người lên ngựa, chạy tới thành bắc.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi, “Ngươi thấy sao?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói, “Mười thì gần chắc tám chín.”
“Ngươi nói là Tầm Kỳ cầm hiên này là do Đường Khải mở, hay là vụ án này có quan hệ với Uông tướng quân?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, mỉm cười, xoay người đi, Triển Chiêu hỏi, “Này, ngươi không đi theo sao?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ta muốn đến một nơi khác.”
Triển Chiêu sửng sốt, sau đó cũng cười, đuổi theo, hai người sóng vai đi về phía trước, quẹo vào một hẻm nhỏ ở giao lộ… Không bao lâu đã thất tung tại một ngõ nhỏ phụ cận phủ Tướng quân.
.
Công Tôn và Triệu Phổ tới Tầm Kỳ cầm hiên, chỉ thấy bên trong bày ra một chiếc cầm cũ, có một lão nhân tóc bạc đang lau cầm.
Triệu Phổ ôm Công Tôn xuống ngựa, cẩn thận đặt y xuống mặt đất, Tiểu Tứ Tử sớm đã không còn sợ ngựa, còn rất thân với Hắc Kiêu, Hắc Kiêu hiển nhiên cũng thích Tiểu Tứ Tử, lúc bên cạnh Tiểu Tứ Tử thì có thể rất an tĩnh ngoan ngoãn, đây chính là những dịp hiếm có a.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Triệu Phổ đi vào cầm hiên.
Lão nhân kia thấy có người tới, liền hỏi, “Khách nhân muốn mua cầm sao?”
Công Tôn chậm rãi nhìn xung quanh tứ phía, cuối cùng đường nhìn rơi xuống chiếc cầm cũ nát nằm ở góc tường, đi đến, nhìn chiếc cầm nọ.
“Ách…”Lão nhân kia nói, “Vị khách nhân này, cầm này là của gia chủ ta, không bán.”
Công Tôn nhìn lão quản gia một chút, hỏi, “Chủ nhân nhà lão đâu?”
“Nga, ở phía sau.”
Công Tôn gật đầu, y đã ngửi được một mùi thuốc đông y nhàn nhạt. Đây là mùi khi phối trí đan dược mà phát ra, ở đây có trần bì, kim ngân hoa… Công Tôn nghĩ nghĩ, đã nhiều ngày Khai Phong bởi vì ngày nóng đêm lạnh nhiệt độ chênh lệch quá lớn, cho nên có nhiều người bị cảm mạo, loại thuốc này, là phong hàn tán tiện lợi nhất và cũng hữu dụng nhất. Nghĩ tới đây, Công Tôn nhịn không được nhoẻn miệng cười… Phong hàn tán này, chỉ có những lang trung ngày xưa mới có thể dùng, hiện tại rất nhiều lang trung đã không dùng nữa.
Triệu Phổ thấy biểu tình của Công Tôn thay đổi thì biết —— Có hy vọng.
Công Tôn hỏi lão nhân kia, “Lão bá, chủ nhân nhà này có phải họ Đường hay không?”
Lão đầu có chút giật mình, hỏi, “Tiên sinh quan biết chủ nhân nhà ta?”
Công Tôn gật đầu, nói, “Ta tìm hắn có việc, có thể đi bẩm báo một tiếng hay không?”
“Ách…” Lão đầu tựa hồ có chút khó xử, nói, “Lão gia nhà ta không gặp người, muốn mua cầm, nói với ta là được.”
Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Có giấy bút không?”
Lão đầu sửng sốt, rồi chỉ chỉ giấy bút trên bàn dùng để ghi lại yêu cầu làm cầm của khách nhân, ý bảo Công Tôn đến đó mà viết.
Công Tôn đi tới bên bàn, đặt bút viết một bài thơ rồi giao cho lão đầu, nói, “Phiền lão đưa cho lão gia nhà mình, nói chúng ta từ Khai Phong phủ tới.”
Lão đầu nghe được mấy chữ Khai Phong phủ liền ngẩn người, cúi đầu nhìn trang giấy, chỉ thấy bên trên viết là…
Trầm trầm tam thập tái (Ba mươi năm nặng nề trôi)
Oan tình thâm tự hải (Oan tình sâu tựa biển khơi)
Đắc thi tốc thủy trang (Lấy được thơ từ thôn Tốc Thủy)
Tuyết hận duy Trung Đường (Chỉ có Trung Đường mới có thể giúp ngươi rửa hận)
Lão đầu nhìn bài thơ một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Công Tôn, Công Tôn nói, “Lão đi hỏi lão gia đi.”
Lão đầu gật đầu, vội vã vào hậu viện, bước chân tựa hồ bởi vì hoảng loạn mà có chút lảo đảo. Triệu Phổ từng có kinh nghiệm, nên đã có thể xem loại thơ này, đọc những chữ đầu tiên trong bài thơ của Công Tôn từ trên xuống là —— Trầm oan đắc tuyết (oan khiên sẽ được rửa sạch).
Chưa đến chốc lát, thì nghe được tiếng bước chân vội vã truyền đến… Công Tôn và Triệu Phổ xoay mặt, thì thấy được một nho sinh hơn năm mươi tuổi chạy ra, cầm trên tay bài thơ Công Tôn vừa viết.
Công Tôn nhìn hắn một chút, cả người tản ra mùi của dược thảo, không cần hỏi cũng biết đó là một lang trung, liền lên tiếng, “Đường Khải, Đường Ngọc Sơn?”
Người nọ nhìn Công Tôn một lát, gật đầu, hỏi, “Các hạ…”
“Tại hạ là chủ bộ của Khai Phong phủ, Công Tôn Sách, vị này chính là Cửu Vương gia Triệu Phổ.” Công Tôn nói.
Đường Khải hiển nhiên rất là giật mình, nhìn Triệu Phổ và Công Tôn, một lúc lâu sau mới ngồi xuống bên bàn. Đường Khải niên kỷ đã qua năm mươi, tóc mai đã hoa râm, hắn ngước mắt hỏi, “Bao đại nhân muốn xử vụ án năm đó?”
Công Tôn gật đầu.
Đường Khải do dự một chút, nhìn y nói, “Vậy chính là phán tiên hoàng có lỗi, phán toàn bộ người trong thiên hạ đều sai, Bao đại nhân có lá gan này sao?”
Công Tôn hơi ngẩn người, hỏi, “Việc này cùng với có gan hay không, có quan hệ gì? Sự thực chính là sự thực, cùng với phạm sai lầm có phải hoàng thượng hay không, nhiều người hay không, căn bản không quan hệ.”
Đường Khải nhìn Công Tôn.
Triệu Phổ nói, “Theo chúng ta quay về Khai Phong phủ đi, tiên hoàng tuy đã qua đời, nhưng còn đương kim hoàng thượng, nếu năm đó quả thực là oan tình bị phán sai, nợ tính mệnh của cả nhà ngươi không trả lại được, nhưng… ít nhất có thể khôi phục danh dự, hung thủ chân chính cũng nên trả giá đại giới.”
Đường Khải gật đầu, “Ta đi… Sợ gì chứ, ta phí thời gian nửa cuộc đời, hàm oan ba mươi năm, chỉ cần có thể vì cả tộc nhân giải tội, muốn ta làm gì cũng được.”
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, mang theo Đường Khải ra cửa.
Nhưng vừa bước ra, Triệu Phổ liền giơ tay cản Công Tôn và Đường Khải lại, sau đó… Giả Ảnh cùng Tử Ảnh chắn trước mặt mọi người, đao kiếm trong tay vung lên… chém rơi vài mai ám tiễn bay tới.
“A…” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, “Quả nhiên có người theo dõi, tin tức của Gia Luật Minh cũng truyền quá nhanh đó, không biết ăn trứng gà xong chưa, sớm biết vậy lúc nãy bắt hắn ăn bốn trăm cái.”
Công Tôn cũng ý thức được có người phục kích, ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Đường Khải thối lui, đứng phía sau Triệu Phổ, Triệu Phổ nhìn xung quanh một chút, nói, “Đều ra cả đi.”
Chỉ chốc lát sau, góc tường và ngõ nhỏ phụ cận có vài chục hắc y nhân đi ra.
Song song, Công Tôn bốn phía hạ xuống không ít ảnh vệ, bốn phương tám hướng đều có người, Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn xung quanh, xòe bàn tay đếm đếm, phát hiện mười sáu Ảnh Ảnh đều có mặt.
Các hắc y nhân này liếc nhìn nhau, tựa hồ có chút do dự, Triệu Phổ lạnh lùng nói một câu, “Một tên cũng đừng để chạy, bắt gọn cho ta!”
Một tiếng ra lệnh, mười sáu ảnh vệ chia nhau bắt người… những hắc y nhân này làm sao là đối thủ của họ được, ban đầu còn ngoan cố chống chọi, nhưng rất nhanh đã bị bắt gọn, Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Đường Khải, đi về Khai Phong phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.