Chương trước
Chương sau
Công Tôn vươn tay, bế Tiểu Tứ Tử từ trên đùi Triệu Phổ trở về, tự mình đút bé ăn vài thứ, Tiểu Tứ Tử vừa ăn vừa nói với Công Tôn, “Phụ thân, Tiểu Tứ Tử muốn cùng Cửu Cửu học công phu.”
Công Tôn khẽ nhíu mày, nói, “Học công phu làm chi?”
“Tiểu Tứ Tử học công phu, là có thể bảo vệ cho phụ thân.” Tiểu Tứ Tử cười tít mắt nói.
Công Tôn nghe xong cảm thấy cực kỳ hả hê, nói, “Con rất hiếu thuận.”
“Vậy nha.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Con còn nhỏ mà, sau này hẵng nói tới chuyện đó.” Công Tôn nói.
Triệu Phổ rất muốn nói một câu, học công phu thì phải bắt đầu ngay bây giờ, để muộn sẽ không học được, nhưng cảm thấy dưới bàn Công Tôn đạp hắn một cước.
Triệu Phổ ngước mắt, Công Tôn hung hăng trừng hắn —— không cho dạy!
Triệu Phổ bất đắc dĩ khinh khỉnh trợn mắt, thầm nhủ —— con mọt sách, bản thân mình khô khan không nói, còn không cho nhi tử thay đổi!
Chính lúc này, nam tử mặc phục sức của Cao Ly kia đã đi tới.
Công Tôn cũng chú ý đến người đứng bên bàn, liền ngẩng mặt nhìn lên, nam tử Cao Ly nọ chắp tay nói với Triệu Phổ, “Cửu Vương gia, ngưỡng mộ đã lâu.”
Triệu Phổ ngước mắt nhìn hắn, hỏi, “Các hạ xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ là thái tử Cao Ly – Phác Mẫn Cát.”
“À.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Ngưỡng mộ đã lâu.”
“A.” Phác Mẫn Cát cười, nói, “Vương gia khách khí rồi, tại hạ vừa trở thành thái tử, không có chiến công cũng không có chiến tích, căn bản là không có tiếng tăm gì.”
“Ồ?” Triệu Phổ nhìn hắn, nói, “Ai nói thái tử không có danh khí? Bách tính thành Khai Phong này đều biết ngươi thả hổ thả gấu ra đầy đường cắn người đó chứ.”
“Ách…” Phác Mẫn Cát có chút xấu hổ, nói, “Chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm, là do hạ nhân của ta khi đưa thức ăn thì quên đóng cửa lồng, nghe nói may nhờ Cửu Vương gia và Triển hộ vệ với một vị bạch y thiếu hiệp đúng lúc ngăn chặn đám súc sinh đó hành hung, mới không có thương vong nghiêm trọng, vì vậy tại hạ đặc biệt tìm đến Cửu Vương gia nói một tiếng cảm tạ.”
Triệu Phổ hơi nhíu mày, thái tử này nói chuyện cũng rất khuôn phép, không biết bản thân hắn có đàng hoàng hay không.
“Mặt khác, nghe nói có một thiếu niên bị hắc hổ cắn bị thương?” Phác Mẫn Cát hỏi.
“À, đã trị.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Cuối cùng cũng không có thương vong nghiêm trọng, nếu thái tử chỉ là vô tâm, coi như hết, quay về trách phạt hạ nhân kia là được, còn hài tử nọ thì hữu kinh vô hiểm, bồi thường cho hắn chút ngân lượng, cố gắng trấn an là được rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Phác Mẫn Cát gật đầu, hỏi tiếp, “Cửu Vương gia, ta nghe nói, hôm qua có một thần y đã nối lại cánh tay cụt của thiếu niên kia, có thật hay không?”
Triệu Phổ gật đầu, “Ách…” Hắn còn chưa nói ra miệng, chân lại bị Công Tôn đạp một cái.
Triệu Phổ xoa xoa bắp chân bị đá, thầm nhủ ngươi cái đồ mọt sách! Bất đắc dĩ, Triệu Phổ thở dài sửa lời, “Cũng không có gì, thương tích của hài tử kia cũng không nặng lắm.”
“À.” Phác Mẫn Cát gật đầu, dường như còn muốn nói thêm cái gì, lúc này có một hắc y nhân từ dưới lầu vội vã chạy lên.
“Vương gia!” Áo quần của hắc y nhân kia bám chút bụi bặm, hình như vừa từ nơi xa chạy đến.
“Đã trở về?” Triệu Phổ vừa thấy người đến là Hắc Ảnh, liền biết hắn đã bắt theo Lục Minh tới, “Mang người đến rồi?”
Hắc Ảnh gật đầu.
Giả Ảnh đứng dậy trả tiền, Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử còn chưa ăn no, liền nói với Công Tôn, “Ngươi và Tiểu Tứ Tử ăn tiếp đi, no rồi thì quay về?”
“Ách, ta…” Công Tôn hiển nhiên muốn cùng theo tra vụ án của Lục Minh, nhưng lại không muốn để Tiểu Tứ Tử chịu đói, bé đã mấy ngày chưa ăn uống đầy đủ rồi.
Tiểu Tứ Tử đứng lên trên ghế, giơ đũa gắp vài món ăn bỏ vào trong chén, sau đó giơ cái chén nhỏ nói với Triệu Phổ, “Cửu Cửu, bế.”
Triệu Phổ vươn tay bế bé lên, Tiểu Tứ Tử vừa ăn vừa nói, “Phụ thân, đi thôi, ăn xong mấy cái này sẽ không đói bụng nữa.”
Triệu Phổ hơi giật mình nhìn Tiểu Tứ Tử, Công Tôn cũng cười, lại lấy thêm cho Tiểu Tứ Tử một khối quế hoa cao, theo Triệu Phổ xuống lầu.
Giả Ảnh túm Tử Ảnh đang ngốc lăng bên cạnh, “Đi thôi, ngươi bị sao vậy?”
Tử Ảnh đột nhiên nước mắt lưng tròng nói, “Hay là sinh con trai đi?”
“Hả?” Giả Ảnh mờ mịt nhìn Tử Ảnh, thầm nhủ vậy là sao, không bị bệnh chứ?
Tử Ảnh kéo tay áo hắn, nói, “Ngươi xem kìa, Tiểu Tứ Tử rất khả ái, rất hiểu ý người khác!”
Giả Ảnh bất đắc dĩ, túm hắn kéo ra ngoài, Hắc Ảnh có chút mơ hồ, đuổi theo hỏi, “Nè, Tiểu Tứ Tử là ai? Sao lại thân với Vương gia như vậy?”
………
Chờ tất cả mọi người rời khỏi, Phác Mẫn Cát hỏi tùy tùng bên cạnh, “Thư sinh trẻ tuổi kia và hài tử kia là ai?”
“Thái tử, thư sinh kia hẳn là thần y ngày hôm qua trị bệnh cứu người, có người nói họ của y là Công Tôn.”
“À.” Phác Mẫn Cát gật đầu, “Việc ngày mai tiến cung chuẩn bị thế nào rồi?”
“Thái tử.” Tùy tùng có vài phần bối rối, “Thần thú chuẩn bị để tiến cống đều bị giết… Chúng ta không có cống phẩm làm sao tiến cung?”
Phác Mẫn Cát mỉm cười, “Đừng lo, ta tự có biện pháp.” Nói xong, xoay người rời đi.
//
Công Tôn và Triệu Phổ về tới Khai Phong phủ, thì thấy trong thư phòng của Bao Chửng, Lục Minh quỳ rạp trên mặt đất mà run, có vẻ rất sợ hãi, một đường tới đây, Hắc Ảnh và Bạch Ảnh cũng chẳng cho hắn chỉnh trang lại chút nào, khiến cả người hắn bám đầy bụi đất.
“Lục Minh, vì sao ngươi hãm hại Hình Hoài Châu Tướng quân?” Bao Chửng hỏi hắn.
“Hạ… hạ quan không có.” Lục Minh hối hả xua tay, nói, “Là… Là Hình Hoài Châu thông đồng với ngoại quốc… Ta có chứng cứ.”
“Chứng cứ?” Bao Chửng lạnh lùng cười, nói, “Hay cho chứng cứ… Phong thư này ngươi lấy được từ nơi nào?”
“Là… hạ quan phái người chặn lại giữa đường mà có, là khi Hình Hoài Châu kia, dùng bồ câu đưa tin cho Dương Thị Đại Lý, chặn được.” Lục Minh trả lời.
“Phong thư này chưa từng được đặt trong ống trúc dùng cho bồ câu đưa tin.” Công Tôn đột nhiên nói.
Lục Minh nọ sửng sốt, xoay mặt nhìn Công Tôn.
“Thư để vào ống trúc tất nhiên cần phải gấp lại, vết tích rất rõ ràng, giấy cũng sẽ bị nhăn, nhưng trên tờ giấy này không có một vết gấp nào.” Công Tôn nói.
“Chuyện này…” Lục Minh đổ mồ hôi đầy trán, nói, “Này… À, lúc ta chặn được phong thư, vẫn đều kẹp trong sách dày cẩn thận giữ gìn, vì vậy, bị ép phẳng.”
“Thật không?” Công Tôn hỏi, “Ngươi kẹp trong sách gì?”
“Ách… Hạ quan không nhớ rõ.”
Công Tôn gật đầu, cầm phong thư kia ngắm nghía một lúc lâu, sau đó mỉm cười hỏi, “Lục đại nhân nguyên quán ở đâu?”
Lục Minh giương mắt nhìn Công Tôn, hỏi, “Ách… Vị tiên sinh này là?”
“Y là người của Khai Phong phủ.” Triển Chiêu nói, “Hỏi ngươi cái gì thì ngươi phải trả lời.”
“Dạ.” Lục Minh gật đầu, Giả Ảnh liếc nhìn Triệu Phổ —— không nhanh mồm bằng Triển Chiêu được sao?!
Triệu Phổ giật giật khóe miệng.
“Ách, tại hạ là… nhân sĩ ở An Huy tỉnh Thái Bình.” Lục Minh trả lời.
Công Tôn nghe xong thì cười cười, lắc đầu nói, “Lục đại nhân, ta lại nghĩ, ngươi không phải nhân sĩ Thái Bình… mà hẳn là phụ cận tỉnh Thái Bình, là người Tuyên Thành đúng không?”
Lục Minh sửng sốt, thân thể vô thức run lên, mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, không khỏi có chút khó hiểu, Lục Minh này vì sao phải che giấu quê quán của mình?
“Tuyên Thành làm ra giấy Tuyên Thành, người Tuyên Thành, phàm là biết chút thi thư, đều có nghiên cứu về giấy.” Công Tôn nói, “Người Tuyên thành đại thể đều thích thư pháp, mà thứ giấy luyện tập thư pháp tốt nhất, là tam tầng tuyên.”
“Tam tầng tuyên?” Triệu Phổ khó hiểu nhìn Công Tôn, “Đó là cái gì?”
Công Tôn nói, “Giấy Tuyên Thành, chính là dùng bột giấy lắng lại mà thành, quá trình chế tạo để loại bột giấy này lắng một tầng là đơn tầng tuyên, cũng là thông thường chúng ta hay sử dụng, hai tầng thì là song tầng tuyên, mà ba tầng, chính là tam tầng tuyên.”
Đám người Bao Chửng đều gật đầu, cái này đã từng nghe qua, tam tầng tuyên là giấy Tuyên Thành rất dày, dùng để viết chữ, mực không dễ bị lem, giấy không dễ cắt, là thượng phẩm để viết chữ to.
“Loại tam tầng tuyên này, đặc điểm lớn nhất chính là dùng để yết họa.” Công Tôn nhàn nhạt cười, nhìn Lục Minh, “Lục đại nhân đã dùng kỹ thuật yết họa, tiếp họa và di hoa tiếp mộc, chế tạo phong thư này phải không?”
Lục Minh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, chỉ nói, “Tiên sinh, nói đùa sao.”
“Ta không có đùa.” Công Tôn nói, “Tờ giấy này của ngươi, là một tầng trong tam tầng tuyên hợp lại nối với giấy Tuyên Thành khác mà thành, có muốn ta ở trước mặt đại nhân, làm thử một lần cho ngươi xem không?”
Lục Minh hơi nhíu mày, tựa hồ có chút hoảng loạn.
“Rầm!” Trong tay Bao Chửng không có kinh đường mộc*, mượn tạm cái chặn giấy trên bàn mà đập, “Lục Minh, ngươi còn muốn giấu diếm lừa gạt chống chế nữa à, còn không chịu khai thật, hay là muốn bản phủ dùng đại hình hầu hạ?”
*(Cục gỗ mà mấy ông quan thời xưa hay cầm đập đập khi xử án trước công đường á)
“Ách… Hạ quan…” Lục minh trong lúc nhất thời trong lòng rối loạn.
“Đại nhân, hắn không nhận cũng không sao.” Công Tôn nói, “Tam tầng tuyên chỉ có vài cửa hàng trong Tuyên Thành chế tạo, bởi vì lúc trước có người dùng tam tầng tuyên đi sao chép thi họa của danh gia gạt người, sau đó chia làm ba phần đem bán, cho nên mỗi một cửa hàng làm ra tam tầng tuyên đều có ghi lại số lượng và nơi giao hàng… Loại giấy này do cửa hàng nào sản xuất, để người làm thuê của cửa hàng đó nhìn vào là biết ngay, sau đó dựa theo những ghi chép của họ mà tra xét, cuối cùng, tất nhiên có thể tra được ai mua loại giấy này. Hình Hoài Châu Tướng quân là một quân nhân, hẳn là không có sở thích viết thư pháp đâu nhỉ?”
“Không có.” Triệu Phổ bĩu môi, “Hắn mà viết thư pháp?! Nhắc tới viết này nọ thì đã đau đầu!”
“Lục Minh.” Sắc mặt Bao Chửng hơi dịu xuống, nói, “Hôm nay nếu ngươi cung khai, vậy thì tốt, nếu ngươi chờ ta điều tra, vậy thì ngươi chỉ có khi quân phạm thượng, tội không thể tha, ngươi tự giải quyết đi!”
Một lát, Lục Minh mới mang vẻ mặt cầu xin, dập đầu lạy Bao Chửng, nói, “Bao đại nhân… Xin ngài tha mạng, hạ quan nói.”
Triệu Phổ nghe hắn nói sẽ cung khai, cũng cảm thấy hăng hái, xoay mặt nhìn Công Tôn, Công Tôn vừa lúc cũng quay sang, hai người đối diện, Triệu Phổ gật đầu với y —— con mọt sách, có bản lĩnh!
Công Tôn nhoẻn miệng, nhẹ nhàng cười cười.
Triệu Phổ thấy nụ cười của y… Cảm thấy có chút choáng váng đầu óc.
Sau đó, Lục Minh nhận tội, trước kia bởi vì Hình Hoài Châu không chừa mặt mũi cho hắn nên hắn ghi hận trong lòng, có một hôm, hắn đi uống rượu, đã nhắc tới việc này với một danh kỹ. Sau đó thường xuyên qua lại, hai người tâm đầu ý hợp, sau một đêm vui vẻ mới biết được đó là mồi câu do Dương Thị phái tới, muốn gạt hắn mắc câu. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ, hồ đồ cùng người của Dương Thị hợp tác, hắn lặng lẽ hạ độc cũng như để cho cao thủ của Dương Thị đả thương Hình Hoài Châu. Nhưng Hình Hoài Châu không phải cây đèn cạn dầu, đã đào tẩu, còn được Bạch Ngọc Đường cứu giúp, cuối cùng, hắn chỉ có thể sai người đuổi bắt.
Bao Chửng gật đầu, vụ án rốt cuộc đã phá, lúc này, Bao Chửng cùng Triệu Phổ mang theo người đi vào kim điện, trước mặt Triệu Trinh, giúp Hình Hoài Châu giải oan.
Khi hỏi Công Tôn có muốn đi hay không, Công Tôn chỉ cười cười, “Tuyên Thành có nhiều tài tử, trong hoàng cung tất nhiên sẽ có quan văn là người Tuyên Thành, chỉ cần tìm một người, đưa thư cho hắn xem, nhất định sẽ nhìn ra, ta không đi.”
Triệu Phổ sớm biết con mọt sách này chán ghét hoàng thất, cũng không nói thêm, cùng Bao Chửng mang người tiến cung.
//
Quả nhiên Triệu Trinh tìm tới vài tài tử Tuyên Thành trong triều, họ vừa nhìn thư đã nói bức thư này là dùng yết họa và tiếp họa làm ra, có một người giỏi về việc này bèn biểu diễn một lần cho Hoàng thượng xem, Triệu Phổ bọn họ đã mang theo đầy đủ công cụ cần thiết, cũng nhờ lúc trước Công Tôn bảo họ chuẩn bị.
Triệu Trinh xem xong thì tấm tắc khen hay, nhưng trước khi Triệu Phổ tiến cung, Công Tôn đã dặn hắn, nghìn vạn lần đừng nói cái gì đại tài tử hay thần y gì đó trước mặt Hoàng thượng, cho nên hắn và Bao Chửng đều chỉ đề cập sơ qua về Công Tôn, nhưng dù vậy, Triệu Trinh vẫn khắc sâu ấn tượng đối với Công Tôn, hạ lệnh thưởng ngân lượng cho y.
Triệu Trinh sau khi phong thưởng cho Công Tôn thì kịch liệt lên án Lục Minh, phán xử chém đầu, cuối cùng còn gọi người đón Hình Hoài Châu đến, cho phép tĩnh dưỡng ở trong cung, đồng thời tự mình nhận sai với hắn, Hình Hoài Châu kích động đến bật khóc, thấy vậy Triệu Phổ cũng không nói thêm gì nữa. Vốn là, hoàng nương của hắn bảo hắn lợi dụng lúc này làm khó dễ Triệu Trinh một chút, nhưng Triệu Phổ thủy chung không giỏi về ăn nói, nên cũng không lên tiếng.
Triệu Trinh cũng như xưa, lôi kéo hắn uống rượu nói chuyện phiếm, rất là thân mật, Triệu Phổ cùng hắn ăn cơm trưa, Triệu Trinh còn muốn hắn lưu lại, hắn từ chối nói phải về thỉnh an hoàng nương, muốn ra khỏi hoàng cung.
~
Chờ Triệu Phổ đi, Triệu Trinh một mình ngồi trong thư phòng uống trà, lão thái giám Trần Ban Ban dâng lên buổi ăn xế, hỏi, “Hoàng thượng, người có tâm sự sao?”
Triệu Trinh khe khẽ thở dài, “Hoàng thúc đã lâu không gặp, càng oai phong rạng rỡ.”
Trần Ban Ban cười cười, “Cửu Vương gia đúng là anh hùng khí khái.”
Triệu Trinh gật đầu, “So ra thì, trẫm còn kém xa.”
“Hoàng thượng sao lại nói ra lời ấy?” Trần Ban Ban hỏi, “Hoàng thượng là long phượng trong biển người.”
“Trẫm nghe nói, trong quân có không ít người ủng hộ hoàng thúc làm vua.” Triệu Trinh nói, “Hắn cũng có binh quyền, nếu muốn lật đổ trẫm, chuyện đó thật dễ dàng.”
Trần Ban Ban khẽ cười, nói, “Hoàng thượng, người suy nghĩ nhiều rồi.”
“Nga?” Triệu Trinh nhìn ông, cười hỏi, “Suy nghĩ nhiều là thế nào?”
Trần Ban Ban thấp giọng nói, “Từ xưa tới nay, anh hùng, không phải đế vương!”
Triệu Trinh sửng sốt, sờ sờ cằm, “Lời này của ngươi… cũng đáng suy xét.”
“Hoàng thượng cũng không cần lo lắng về Cửu Vương gia.” Trần Ban Ban nói, “Cửu Vương gia dù sao cũng là ngoại tộc sinh ra, đừng nói hắn vô tâm làm vua, dù thực sự muốn soán vị, thế lực trong triều phức tạp, không hề dễ chút nào.”
Triệu Trinh nghe xong, gật đầu, “Chỉ hy vọng như thế.”
//
Trong Khai Phong phủ.
Công Tôn buổi chiều rảnh rỗi, bị Triển Chiêu kéo vào phòng tài liệu nhờ giúp sửa sang tài liệu, chờ khi y đi ra, thấy một trường hợp như vầy.
Trong sân, một đoàn ảnh vệ của Triệu Phổ đang đứng thành một vòng tròn, Tiểu Tứ Tử ở chính giữa, bịt mắt, mò mẫm. Đám ảnh vệ ở một bên đùa giỡn, “Tiểu Tứ Tử nha, bắt được người còn phải đoán đúng a, đoán không được thì phải hôn nhẹ!”
“Ừm.” Tiểu Tứ Tử bịt mắt chạy tới chạy lui, thoáng cái ôm lấy Tử Ảnh, mọi người bịt mũi hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, ngươi bắt được ai vậy?”
Tiểu Tứ Tử nói, “Ừm… Ảnh Ảnh, áo xanh.”
“Sai rồi.” Tử Ảnh tháo vải bịt mắt cho Tiểu Tứ Tử, sấn tới nói, “Tiểu Tứ Tử đã đoán sai, đến hôn ta một cái.”
“Hì.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm tiến đến ôm Tử Ảnh, hôn một cái, Công Tôn xanh mặt đứng đàng kia nói, “Các ngươi…”
Đám ảnh vệ rụt cổ, xoay người bỏ chạy.
Công Tôn đi tới ôm lấy Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân dạy con thế nào, không được để kẻ khác chiếm tiện nghi.”
Tiểu Tứ Tử hơi đô miệng, nói, “Phụ thân, là con hôn nhẹ bọn họ nha, Tiểu Tứ Tử chiếm tiện nghi, không có bị chiếm tiện nghi!”
Công Tôn phát cáu giậm chân một cái, thầm nhủ, tiểu ngốc tử này, đúng là…
Chính lúc này, Bao Chửng chậm rãi từ thư phòng đi ra.
“Đại nhân, có chuyện vậy?” Triển Chiêu thấy Bao Chửng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ bèn đi đến hỏi.
“Hm… Bài thơ bí ẩn này.” Bao Chửng cầm bài thơ mà ngày trước Bạch Ngọc Đường đưa cho Triển Chiêu, lẩm bẩm, “Hình như… liên lụy đến một bản án cũ của tiền triều.”
“Bản án cũ?” Công Tôn và Triển Chiêu đều sửng sốt.
“Lại có oan án à?” Triệu Phổ vừa lúc từ bên ngoài tiến vào, vươn tay tiếp nhận Tiểu Tứ Tử từ trong lòng Công Tôn ôm lấy, nói, “Thư ngốc, oan án thì để tối nay chúng ta nói, ngươi theo ta quay về Vương phủ trước đi, cần xem bệnh phong thấp cho nương của ta.”
Công Tôn gật đầu, “Được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.