(Chữ ‘hắc’ này vừa nói đến làn da đen đặc trưng, vừa nói đến tính phúc hắc) *** Bao Chửng cùng Triệu Phổ trở về thư phòng an tọa, chờ Thái sư Bàng Cát tiến đến. Triệu Phổ tuy ngồi uống trà bên cạnh Bao Chửng, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Công Tôn đang chữa trị cho Hình Hoài Châu. Dù thế nào, muốn qua mười canh giờ cũng phải đợi cả buổi chiều nay tới sáng mai. Thư ngốc này gầy như que củi, không ăn không uống thì chịu sao nổi? Hay là, lát nữa dặn dò Tử Ảnh chuẩn bị gà hầm nhân sâm với vài món bổ dưỡng cho y? Nghĩ tới đây, Triệu Phổ lại nhíu mày, thầm nhủ, đâu có liên quan gì tới ta… Lại nghĩ lại, không đúng, còn phải nhờ y xem bệnh phong thấp cho hoàng nương của ta mà, lỡ như mệt lả đi, chậm trễ việc xem bệnh cho hoàng nương thì sao, đúng vậy, là vì hoàng nương, không phải vì thư ngốc kia! Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Triệu Phổ cùng Bao Chửng liếc nhìn nhau —— Tới! Hai người bình thản, vừa cười vừa nói vừa uống trà. Không bao lâu, một lão đầu béo ú đi đến trước cửa, khóe mắt Triệu Phổ đảo qua, thầm nhủ —— Bàng Thái sư này, mấy năm không gặp, lại béo thêm một vòng nữa, đúng là bụng ông địa, cả mặt bóng dầu, người còn chưa thấy mà đã thấy cái bụng phì, vừa nhìn đã biết tẩm bổ không ít. Bàng Thái sư cười ha hả đi vào, hành lễ với Triệu Phổ, nói, “Cửu Vương gia, nhiều năm không gặp, phong thái như xưa! Ha ha.” Bao Chửng thấy lão bưng bụng đứng ở đằng kia cười, cười đến nỗi nhìn rõ cái bụng đang run run, thầm nhủ, tự nhìn mình kìa, ngươi tốt xấu gì cũng là một nhất phẩm Thái sư đương triều, kiềm chế chút không được hả? Triệu Phổ gật đầu, nói, “Thái sư không cần đa lễ, đã lâu không gặp.” “Hắc hắc.” Bàng Cát cười hề hề xoay mặt nhìn Bao Chửng, nói, “Bao đại nhân.” Bàng Cát này bình thường đều gọi Bao Chửng là lão Bao, khi có việc muốn thương lượng với ông thì sẽ gọi cả tên lẫn họ. Gọi ông là Bao đại nhân, đó chính là có việc muốn nhờ. Bao Chửng cười cười, nói, “Bàng Thái sư, mời ngồi.” “Được được.” Bàng lão béo ngồi xuống một góc, hạ nhân mang nước trà lên, lão Bàng vừa nâng chung trà chưa kịp nhấp ngụm nào, chợt nghe Bao Chửng nói, “Đúng rồi Thái sư, An Lạc Hầu xúc phạm Vương gia, ngài biết chưa?” “Khụ khụ…” Lão Bàng còn chưa kịp nuốt đã bị sặc, nước trà chảy vào khí quản, lão buông chung trà ho khan, sau đó vội vàng đứng lên xin lỗi Triệu Phổ, “Vương gia bớt giận, đại nhân không trách tiểu nhân, đều do ta bình thường không lo quản giáo, mới dạy dỗ ra một đứa con ngang ngược như vậy. Vương gia, ngài không cần giữ mặt mũi cho thần, nên đánh cứ đánh, nên phạt cứ phạt, làm sao hết giận thì thôi! Hắc hắc…” Nói tới đây, lão Bàng điềm tĩnh cười cười, nói, “Nhưng mà… Nó là người nối dõi duy nhất của Bàng gia ta, chỉ cần giữ một mạng là được.” Triệu Phổ liếc mắt nhìn Bàng Thái sư, lão Bàng này, ngoài mặt thì nói mình đừng giữ mặt mũi cho lão, thực chất là ngụ ý ngược lại. Hắn lắc đầu, nói, “Sao lại như vậy được, An Lạc Hầu dù sao cũng coi như hậu bối của ta, hơn nữa, hắn ngoại trừ làm xằng làm bậy ỷ thế hiếp người, cường tá dân nữ nhiễu loạn trị an lại thêm sai khiến thủ hạ tùy tiện đánh người… Những cái khác cũng chưa kịp làm.” Bao Chửng cười uống trà, Bàng Thái sư giật giật khóe miệng, nói, “Hắc hắc… Vương gia dạy chí phải.” “Bao Tướng, ngài xem xem, vậy thì nên luận tội thế nào đây?” Triệu Phổ hỏi Bao Chửng. Lão Bàng vừa nghe, thầm hỏi, Bao Chửng à? Vậy được rồi! Vội vã xoay mặt nháy mắt ra hiệu cho Bao Chửng. Bao Chửng vờ như không phát hiện, trầm ngâm một lúc rồi nói, “À… Dựa theo luật lệ Đại Tống, làm xằng làm bậy ỷ thế hiếp người… Nói về tội tụ tập gây sự, ba năm khổ dịch, tội cường tá dân nữ thì nặng chút, năm năm, còn phải đánh bốn mươi trượng. Nhiễu loan trị an… Cũng nguy, huống chi hắn lại là hoàng thân… Bảy năm khổ dịch, sung quân phía Tây, phạt tiền một trăm lượng, đánh bốn mươi trượng. Về phần sai khiến thủ hạ tùy tiện đánh người, cái này thuộc về tội đả thương người, tạm giam năm năm, bồi thường tiền thuốc men cho người bị thương, phạt hai mươi trượng, hừm, tính tất cả lại, là tạm giam hai mươi năm, cộng thêm bồi thường năm ba trăm lượng bạc, đánh một trăm trượng.” Bàng Thái sư nghe được thì mặt mũi nhăn dúm, giống như một cái bánh bao, thầm nhủ, lão Bao, ngươi tính toán làm gì, môi trên chạm môi dưới thì là tạm giam hai mươi năm, năm ba trăm lượng bạc… còn đánh một trăm trượng, ngươi đây không phải muốn Bàng gia ta tuyệt tự sao! Bất quá, vốn Bàng Cát cũng không lo, chỉ cần nói với nữ nhi nhà mình một tiếng, để nàng thổi gió bên tai Hoàng thượng, lệnh cho Bao Chửng thủ hạ lưu tình, đánh vài gậy, cấm đoán tại gia một năm rồi lại thả người, chỉ có điều lần này đắc tội chính là Triệu Phổ. Nghĩ tới đây, Bàng Cát lén nhìn Triệu Phổ, thấy hắn thản nhiên uống trà, có vẻ rất thỏa mãn với phán quyết của Bao Chửng, trong lòng run rẩy, không xong rồi! Bàng Cát mặt như đưa đám, mang theo ba phần ủy khuất bảy phần buồn thảm mười phần đau xót nói với Triệu Phổ, “Cửu Vương gia à, không bằng… để lão thần mang con ta về tạm giam mười năm, ta nhận giúp nó một trăm gậy vậy!” Triệu Phổ sửng sốt nhìn Bao Chửng, Bao Chửng nhướng mi một cái, ý muốn nói —— Hắn chỉ giả vờ thôi, đừng đáp ứng hắn! Triệu Phổ lập tức im lặng, Bao Chửng nhanh miệng nói, “Thái sư đây là ý gì vậy? Ngươi đã lớn tuổi, sao có thể đánh ngươi được? Tuy rằng nuôi mà không dạy là lỗi của mẹ cha, nhưng An Lạc Hầu là An Lạc Hầu, Thái sư là Thái sư, không thể nói Bàng Dục làm nhiều việc xấu là bởi hắn là nhi tử của Thái sư được, càng không thể nói bởi vì hắn là công tử của Thái sư ngài đây mà ngang ngược được!” Triệu Phổ nhịn cười, khóe miệng Bàng Cát lại giật giật, thầm nhủ, này! Lão Bao, ngươi quanh co lòng vòng để lăng mạ ta à! Bất quá, Bàng Thái sư cùng Bao Chửng quan hệ đã lâu, trong lòng biết Hắc tử này rất khôn khéo, nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là có chuyện gì khác muốn ra điều kiện với mình, suy nghĩ một chút, Bàng Cát nói, “Bao Tướng nói đúng, ai… đều do ta quản giáo không nghiêm, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội.” Triệu Phổ nhướng mi, tiếp tục nhìn Bao Chửng, Bao Chửng tiếp tục chớp mắt —— Đừng tin hắn nói, hắn có tiếng sợ chết, bắt hắn chết hắn cũng không chịu đâu! “Hm… Đương nhiên, Bàng Thái sư là trọng thần trong triều, nhất phẩm đại thần.” Bao Chửng chuyển đề tài, “Thiên kim làm quý phi, lão Bao ta không nhìn mặt nhà sư thì cũng nhìn mặt phật, cũng có một cách để trao đổi, An Lạc Hầu còn trẻ tuổi, vẫn có cơ hội lấy công chuộc tội.” Lão Bàng vừa nghe thì vui sướng vô cùng, khóe miệng nhếch lên, thầm nhủ, ôi chao lão Bao! Ta đang chờ những lời này của ngươi đó! Liền vội vã nói, “Đúng đúng! Thanh niên mà, hẳn là còn cơ hội, cho nên nói con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng!” Triệu Phổ lại nhìn Bao Chửng, Bao Chửng nhướng mi một cái —— Vào đề đi! Triệu Phổ mỉm cười, chờ xem trò vui. “Ai, Thái sư, ngồi xuống nói, ngồi xuống nói! Uống trà!” Bao Chửng nói, “Trà lạnh cả rồi, người, đổi trà mới!” Rất nhanh, có người đổi trà mới lên. Bàng Cát hoan hoan hỉ hỉ bưng chung trà, thầm nhủ, lão Bao hôm nay khách khí như vậy, tất nhiên là có chuyện quan trọng hơn muốn nhờ vả ta, lão Bàng nhấc chung trà nhẹ nhàng ngửi ngửi hương trà, kề sát vào môi nhấp uống, chợt Bao Chửng thình lình nói, “Thái sư, ta nghe nói môn sinh đắc ý của ngươi mưu đồ tạo phản.” “Phốc… khụ khụ.” Bàng Thái sư phun hết lượng trà vừa uống ra, thầm nhủ lão Bao ơi lão Bao, ngươi là cố ý không cho ta uống trà phải không hả?! Vội vàng xua tay, nói, “Ai, Bao đại nhân à, chuyện này không nên nói bậy, không nên nói bậy, môn sinh nào của ta tạo phản chứ hả?” Bao Chửng nhìn sang Triệu Phổ, Triệu Phổ gật đầu, ý bảo —— Có thể hỏi. Triệu Phổ trong lòng rất kính nể Bao Chửng, cho nên nói người chiếm tiện nghi chưa chắc là kẻ cao minh nhất, cao minh nhất chính là, rõ ràng là chiếm tiện nghi nhưng lại để kẻ khác cảm thấy mình bị thiệt thòi, trước đây từng nghe nói Bàng Thái sư gian manh làm sao giảo hoạt như thế nào, Bao Chửng ngay thẳng làm sao liêm khiết như thế nào, trong triều luôn luôn bị Bàng Thái sư tính toán khi dễ. Theo Triệu Phổ thấy, tất cả đều không phải như vậy, Bao đại nhân là thanh liêm nghiêm minh, nhưng một chút cũng không hiền lành, nói về tâm nhãn, Bàng Thái sư căn bản không thể nào chiếm được tiện nghi của ông. “À, người kia gọi là Lục Minh, là Đô úy ở Thành Đô.” Triệu Phổ nói, “Nghe nói hắn cấu kết với bộ tộc Dương thị của Đại Lý và Xa quốc ở phía Nam, mưu đồ lật đổ vương triều Đoàn Thị của Đại Lý, còn phái người vu hãm Trấn Nam Đại Tướng quân, Hình Hoài Châu.” “A.” Bàng Thái sư hít sâu một hơi lạnh, liên tục xua tay, “Không… không…” Bao Chửng hơi nhếch miệng, kinh ngạc hỏi, “Bàng Thái sư, hóa ra ngươi biết chuyện này à! Tại sao cho tới bây giờ ta chưa được nghe nói?” Bàng Thái sư đang nói dở câu “Không biết chuyện này” liền nuốt trở vào, suýt chút nữa cắn nhầm đầu lưỡi. Thầm nhủ, Bao Chửng ơi, ngươi gài ta hả?! Ai chẳng biết Hình Hoài Châu và Triệu Phổ là huynh đệ kết bái, trong triều đình ai cũng không biết chuyện của Hình Hoài Châu, chỉ một mình ta biết, không phải nói rõ cho Triệu Phổ là ta cũng tham dự chuyện này sao? Triệu Phổ sẽ hận chết ta! Lúc này Bàng Dục còn ở Khai Phong phủ, Triệu Phổ chỉ cần nói một câu, Bàng gia của ta chắc chắn tuyệt hậu. “Không… không hề nghe nói!” Bàng Cát vội vàng đổi giọng, “Lão phu… cho tới bây giờ chưa từng nghe tới! Lục Minh kia thật to gan lớn mật… Dám làm ra chuyện hoang đường như vậy?” Triệu Phổ liếc mắt nhìn Bao Chửng, ánh mắt muốn nói —— Bao Tướng, cao tay! Bao Chửng nhẹ nhàng gõ lên bàn một cái, ý bảo Triệu Phổ tiếp tục, sau đó, giả vờ mang vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’ nói, “Xem đi Vương gia, ta đã nói, việc này Bàng Thái sư nhất định không biết! Chắc chắn là Lục Minh mượn uy danh của Thái sư để lừa bịp, còn muốn vu hãm Thái sư, Thái sư là đệ nhất trung thần của Tống triều ta, làm sao có thể thông đồng với địch bán nước chứ?” “A?” Bàng Thái sư trợn to hai mắt nhìn Bao Chửng, một lát mới hỏi, “Lão Bao, ngươi nói rõ đi, ai… ai thông đồng với địch bán nước hả?!” “À.” Triệu Phổ rất cơ linh, tiếp lời, “Ta phái người đi thăm dò, có người nói Lục Minh kia gặp ai cũng nói, là Bàng Thái sư sai khiến… Hm, nói cái gì mà, Bàng nương nương không có chửa, thất sủng, cho nên Bàng Thái sư muốn tự lên làm hoàng đế.” “A phi!” Râu mép của Bàng Cát đều dựng ngược, giơ chân mắng, “Con mẹ nó ai đánh rắm vậy hả!” “Này này, Thái sư.” Bao Chửng xua tay với Bàng Cát, “Vương gia ở chỗ này mà, chớ vội chớ vội.” “À…” Bàng Cát vội vàng che miệng, xin lỗi Triệu Phổ, “Thực sự… Thực sự là lão thần quá tức giận, Vương gia chớ trách.” Triệu Phổ cười cười, “Nói như vậy, Bàng Thái sư thật sự không biết việc này?” “Đương nhiên không biết!” Bàng Cát liên tục lắc đầu. Triệu Phổ truy hỏi, “Một chút cũng không liên quan?” “Tuyệt đối không có!” Bàng Thái sư vội vàng phủi sạch quan hệ. Kỳ thực việc này Bàng Cát đã sớm biết, lúc trước Lục Minh viết cho lão một phong thư, nói phát hiện Hình Hoài Châu thông đồng với địch, lão Thái sư cũng quen biết Hình Hoài Châu, biết chắc chắn không có việc này, bảo hắn ít nói bậy. Nhưng Lục Minh lại viết thư gửi tới, nói là hắn có chứng cứ, Thái sư không tin, bảo hắn đưa chứng cứ đến, lại phái thủ hạ đi thăm dò. Sau khi nghe ngóng mới biết được, thì ra là bởi vì Hình Hoài Châu nghi ngờ Lục Minh vi phạm quân quy, làm lung lay tinh thần quân sĩ, nên đã làm khó dễ Lục Minh trước mặt mọi người. Vì vậy hai người trở mặt. Bàng Thái sư đương nhiên biết môn sinh của mình tâm cao khí ngạo, lòng dạ cũng hẹp hòi, xem ra là oán hận mà trả thù. Lại nhìn chứng cứ mà Lục Minh đưa tới, đó là một tờ công văn thông đồng với địch bán nước với bút tích của Hình Hoài Châu, then chốt là, phía trên còn có một ấn trạc cũng là của Hình Hoài Châu. Tuy Bàng Cát không biết Lục Minh làm sao tạo ra mấy thứ này, nhưng cơ hội này đúng là hiếm có. Bàng Cát vẫn buồn bực vì mình không có quân quyền, chức Thái sư bất quá chỉ là một cái thùng rỗng, một khi nữ nhi thất sủng, địa vị của lão tất nhiên sẽ bị lung lay. Mà các tướng lĩnh trong sương quân ở Khai Phong đều là cựu thần của Triệu Phổ, cũng là thân tín của Triệu Trinh, lão biết chắc không thể nào xuống tay, ngay cả Bao Chửng chưởng quản Khai Phong phủ, ngoại trừ có năm trăm nha dịch, còn có quyền ra lệnh cho một ngàn cấm quân. Còn lão thì ngược lại, trên tay dù một tên lính quèn cũng không có, chỉ có thể tự mình nuôi mình, vậy sao được? Hơn nữa Bàng phi đã lâu không có chửa, vì vậy lão rất lo lắng, muốn mưu cầu cho Bàng Dục một chức quan, tốt nhất là có binh quyền. Bàng Cát không ngốc, Bàng Dục ở Khai Phong hoành hành dưới mí mắt của Bao Chửng, sớm muộn gì cũng gặp họa, còn không bằng đưa tới biên quan, vì vậy lão đã dâng thư lên cho Triệu Trinh. Triệu Trinh cũng không phải hồ đồ, hắn vừa đọc thư, ban đầu cảm thấy không đáng tin, nhưng ấn trạc lại không phải là giả. Vì vậy hắn phái người hạ lệnh, gọi Hình Hoài Châu tới Khai Phong, muốn đích thân hỏi rõ. Nhưng Bàng Cát đã sớm sai người truyền tin cho Lục Minh, để hắn ngăn cản không cho Hình Hoài Châu tới Khai Phong. Lục Minh liền sai người ám hại quan viên đi truyền chỉ. Vì vậy Hình Hoài Châu trở thành phản tặc không nghe tuyên chỉ. Chuyện này khiến Triệu Trinh phát hỏa, Hình Hoài Châu nghe tuyên triệu lại không đến, rõ ràng là có mưu đồ soán vị, lúc này liền hạ lệnh bắt người. Bàng Cát mấy ngày nay đang cân nhắc Hình Hoài Châu khi nào thì chết, nghe nói hắn đã trúng độc, tốt nhất là chết trên đường, cũng tiện để mưu cầu một chức quan cho Bàng Dục, lại không nghĩ tới, việc này lại dính tới Triệu Phổ. Nếu Bàng Cát sớm biết vậy thì đã chẳng làm, bây giờ ngay cả lão Bao cũng biết, không yên rồi! “Được lắm!” Triệu Phổ bỗng nhiên đứng bật dậy, “Ta lập tức tiến cung gặp Hoàng thượng, nói rõ chuyện này.” “Khoan!” Bàng Cát vội vàng kéo Triệu Phổ, nói, “Vương gia Vương gia an tâm chớ nóng nảy!” Triệu Phổ xoay mặt nhìn Bàng Cát, hỏi, “Tại sao lại khoan?” “Ờ à. Vương gia, trong đó, nói không chừng có gì hiểu lầm… Không bằng như vậy đi, chúng ta, đem Lục Minh và Hình Hoài Châu giao cho Khai Phong phủ đi, ra công đường đối chất, như vậy cũng tốt, có thể điều tra từ đầu đến cuối, chúng ta cũng có thể tránh được hiềm nghi! Kết quả cuối cùng, nghe Hoàng thượng.” Bàng Cát tính toán, trong ngực thầm phỏng đoán, Hình Hoài Châu đã trúng kỳ độc của Miêu Cương vu sư, hiện tại không thể hành động, sống chết chưa rõ! Cho nên lão nghĩ, đến lúc đó Hình Hoài Châu không tới, Lục Minh nói cái gì cũng không ai phản bác được! Triệu Phổ nghe xong, liếc mắt nhìn Bao Chửng, hai người đều giảo hoạt cười —— Lão Bàng, cho ngươi đắc ý, đến lúc đó ngươi khóc chết luôn! Sau đó, Triệu Phổ gật đầu, “Được, đã như vậy, ta tìm người đi mời Hình Hoài Châu, phiền Thái sư đi gọi Lục Minh, đến lúc đó, chúng ta nhờ Bao đại nhân làm chứng, để hai người đối chất!” “Được được!” Bàng Cát liên tục gật đầu, cười giơ ngón tay cái nói, “Kế ấy thật diệu, Vương gia anh minh!” Bao Chửng cười thầm trong bụng, thầm nghĩ Bàng Cát ngươi còn có mặt mũi cười, hiện tại thì anh minh, đến lúc đó phỏng chừng lại kêu la người ta ám toán ngươi! “Ách… Bao đại nhân.” Bàng Cát thấy Triệu Phổ và Bao Chửng đều nói xong, liền hỏi, “Dục Nhi thì sao?” “Hm.” Bao Chửng suy nghĩ một chút, nói, “Ngày mai hỏi Hoàng thượng, ta nói ra lại không ổn, phạt nặng, sợ Thái sư mất hứng.” “Cao hứng!” Thái sư vội cười nói, “Cao hứng, Bao đại nhân cứ phán!” Ngoài miệng cười làm lành, nhưng trong ngực lại nói, hả, Bao Chửng à, ngươi cố ý phải không, ngươi cũng không ngẫm lại, chuyện này có thể để cho Hoàng thượng biết sao?! “Đã như vậy.” Triệu Phổ nói tiếp, “Không bằng đánh hắn ba mươi gậy, sau đó phạt ba trăm lượng, giam lỏng trong nhà nửa năm, chép lại tứ thư ngũ kinh, vậy đi!” Bao Chửng mỉm cười, Triệu Phổ là cố ý cướp lời của ông, như vậy thì người đắc tội Bàng Thái sư là Triệu Phổ chứ không phải Bao Chửng, oan có đầu nợ có chủ, Triệu Phổ hiểu Bao Chửng đã giúp huynh đệ hắn, không thể để ông tiếp tục chịu tiếng xấu thay cho mình. Đương nhiên, cái oan* trên lưng mình cũng chưa chắc đen bằng Bao Chửng! *(Hán Việt là hắc oa) “Tốt tốt!” Bàng Cát vội vàng gật đầu, nói, “Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia.” Nói xong xoay người rời đi. … Dưới hiên nhà trong viện, Tiểu Tứ Tử bọc một cái áo bông lông xù nhỏ ngồi trên ghế, trên tay ôm con thỏ nhỏ, ngửa cổ nghiêm mặt ngắm bầu trời, một đôi mắt to chớp chớp, không biết đang nhìn cái gì. Triển Chiêu từ bên ngoài tiến vào, trên tay cầm một chén canh trứng gà nóng bốc khói, đi tới bên cạnh Tiểu Tứ Tử, ngồi xuống nói, “Tiểu Tứ Tử, ăn cơm tối no chưa? Lại ăn thêm chút nha.” “Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, vẫn nghiêm mặt ngắm bầu trời như cũ. “Tiểu Tứ Tử?” Triển Chiêu cũng ngẩng mặt nhìn lên trời, hỏi, “Ngươi nhìn cái gì vậy?” “Ừm… Triển Triển, Tiểu Tứ Tử vừa thấy một thần tiên.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói. “Thần tiên?” Triển Chiêu thắc mắc. “Ừm, trắng trắng, y phục bay bay, vù một cái liền bay qua.” Vừa nói, vừa khoa tay múa chân diễn tả, “Thật đẹp mắt!” “Tiểu Tứ Tử, đó không phải thần tiên.” Triển Chiêu cười nói. “Vậy là gì?” Tiểu Tứ Tử không hiểu. “À… Ừm, là một con chuột lớn có chút hồ đồ lại có chút giảo hoạt.” Triển Chiêu nghiêm túc trả lời. “Con chuột?” Tiểu Tứ Tử càng mù mịt, hỏi, “Vì sao con chuột biết bay?” “Con chuột này biết khinh công.” Triển Chiêu cười nói. “Con chuột gì mà lợi hại như vậy?” Tiểu Tứ Tử truy hỏi. “Chuyện này ta cũng không biết.” Triển Chiêu lắc đầu, “Nói chung, là con chuột nhắt buổi tối lặng lẽ bay tới bay lui, nấp ở trong góc nghe người ta nói chuyện.” “Nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, tiếp tục mù mịt hỏi, “Vậy vì sao còn nói là con chuột hồ đồ?” “À, ngươi nghĩ đi!” Triển Chiêu nói với Tiểu Tứ Tử, “Nếu muốn nấp, bây giờ là đêm khuya tĩnh lặng, nên mặc áo đen mới không bị người phát hiện, ngươi nói đúng không? Nhưng hắn lại mặc một bộ đồ màu trắng… Ngươi nói không phải hồ đồ thì là gì?” “Phải nga.” Tiểu Tứ Tử cảm thấy rất chí lý, nói, “Triển Triển, chuột chuột ở nơi nào? Ngốc ngốc như vậy nhất định là mập mạp rất đáng yêu, Tiểu Tứ Tử có thể nuôi nó không?” Triển Chiêu nhoẻn nhoẻn khóe miệng, nói, “Tiểu Tứ Tử, bạn chuột đã chạy rồi.” “Ừm…” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, hỏi, “Tại sao lại chạy mất?” Triển Chiêu cầm cái thìa múc một thìa canh trứng gà đút vào miệng Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Thì… Đại khái là vì nghe chúng ta nói hắn ngốc ngốc mập mạp, cho nên tức giận bỏ đi rồi.” Tiểu Tứ Tử ăn canh trứng gà, gật đầu nói, “Vậy à, có người nói con ngốc ngốc mập mạp, Tiểu Tứ Tử cũng sẽ bỏ đi!” “Ngươi không mập cũng không ngốc.” Triển Chiêu nhéo má bé, “Như vậy là tốt nhất.” “Thật không?” Mặt Tiểu Tứ Tử đỏ hồng có vẻ rất hài lòng, “Triển Triển thật tốt!” Ở chung mấy canh giờ, Tiểu Tứ Tử hoàn toàn bị Triển Chiêu dụ dỗ, thuần hóa. ~ Ngoài dự đoán của mọi người, trưa ngày thứ hai, cửa chính của gian phòng mà Hình Hoài Châu đang được chữa bệnh bị một cước đá tung, Công Tôn vẻ mặt u ám đi ra, có vẻ khá mất hứng. Triệu Phổ vừa thấy thần sắc của y thì suýt chút nữa bị dọa bệnh, hỏi, “Không phải ngươi nói buổi chiều mới xong sao? Sao lại đi ra nhanh như vậy, không lẽ…” Công Tôn hầm hừ nhìn Triệu Phổ đang chắn tầm mắt của mình, nói, “Đói, khát, buồn ngủ!” “A?” Triệu Phổ mờ mịt, Tiểu Tứ Tử kéo tay Công Tôn vừa ngồi xuống gật gù ở bàn đá gần đó, nói với mấy người vẻ mặt hiếu kỳ là Vương Triều Mã Hán, “Phụ thân thiếu ngủ thì tính tình sẽ rất tệ, mau cho phụ thân ăn vài thứ rồi đi ngủ!” “Ừ!” Vương Triều Mã Hán vội tìm người chuẩn bị, Tử Ảnh đã bưng canh gà hầm nhân sâm mà hôm qua Triệu Phổ dặn dò lên, đặt trước mặt Công Tôn. Triệu Phổ còn định hỏi, Giả Ảnh đã vọt ra nói với hắn, “Vương gia, sống rồi! Hình Tướng quân tỉnh!” Triệu Phổ kinh hỉ, định chạy ào vào bên trong, nhưng vừa đi hai bước đã dừng lại, nghĩ trước tiên nên cảm tạ Công Tôn cái đã, nhưng vừa xoay mặt nhìn sang… Công Tôn cầm cái thìa trên tay, dựa vào bàn đá, đang ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]