Phía sau có một bàntay tiếp nhận đai lưng, một bàn tay khác lại không đàng hoàng cư nhiênđể lên bả vai trơn nhẵn của Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng nhận ra ngón taython dài kia, “Không phải chàng thúc giục sợ đến trễ sao?” Mặc dù trongmiệng nàng nói như vậy, nhưng thân thể lại dựa vào phía sau, không đứngđắn ngã vào trong lòng của người mới tới.
Hàn Sâm khẽ cắn vành tai Thẩm Thất, “Cái này cũng đã chậm hai ngày rồi còn không muộn sao?”
“Chàng...” Thẩm Thất bị lời nói cợt nhả của Hàn Sâm khiến cho cả người tê dại,càng không có sức phản kháng gì, đành phải tùy y trêu chọc.
“Chúng ta —— đi —— đến ——” Âm thanh của Thẩm Thất đứt quãng, từng chữ mơ hồ,lúc đến âm cuối thì căn bản là không nói ra được, ý kia của nàng cũng đã minh bạch. Nhưng Hàn Sâm giống như không nghe theo, ngược lại cảm thấynhư vậy càng thêm thú vị, bức nàng quỳ sấp ở trên giường, bắt đầu giởtrò.
Thẩm Thất vừa xấu hổ vừa nhẹ dạ, không có nửa phần phản kháng, chỉ có thể bị y dùng tư thế xấu hổ bắt nạt, đến lúc kết thúc thì thở hổn hển được y ôm nằm trên giường. Thẩm Thất cảm thấy bình thườngHàn Sâm thoạt nhìn ôn hòa nho nhã, nhưng ở trên giường lại quá mức báđạo, sát phạt quả quyết, bản thân mình không có bất kỳ con đường phảnkháng thương lượng nào.
Thẩm Thất nghỉ ngơi một chút mới lấy lại sức. “Lần này thật đúng là muộn.” Nàng đấm đấm ngực của Hàn Sâm.
“Đã muộn, không đi cũng được.” Hàn Sâm chơi đùa sợi tóc ở trước ngực Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-lang/58917/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.