Editor: Snowflake HD
Lúc Thẩm Thất trở lại Lan Lăng vương phủ, hận không thể ngay lập tức chạy tới Tu Trúc lâu để truy hỏi Hàn Sâm, nhưng cuối cùng cũng nhẫn nhịn. Không phải nàng không muốn đi, chỉ là khi nghĩ tới Hàn Sâm, nàng có thể tưởng tượng ra ánh mắt lúc đó của hắn, hắn nhất định sẽ bảo nàng cố tình gây sự rồi trách móc nàng, sau đó thất vọng bỏ đi.
Thẩm Thất không chịu nổi ánh mắt thất vọng của hắn nhìn nàng.
“Chủ tử, vương gia đi về phía Sùng lan điện của Triệu thị.”
“Bộp” một tiếng, Thẩm Thất nghe thấy âm thanh tan nát của lòng mình, nàng vung cánh tay áo, cái cốc hoa điểu ngũ sắc trên bàn lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ thanh thúy, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thất là lấy chân đạp lên, muốn xem thử là nàng đau chân hay đau lòng.
“Chủ tử.” Tiền nhi bật khóc, ôm lấy Thẩm Thất không chịu buông. “Chủ tử, người đừng như vậy, chúng ta tìm vương ra hỏi cho rõ có được không?”
Nước mắt Thẩm Thất rơi xuống nhưng vẫn cố tình hung dữ với Tiền nhi, “Ngươi mau đi ra ngoài.” Nàng cố gắng không bật khóc thành tiếng, mới nói ra được những lời này.
Thẩm Tiền đứng im không động đậy, Thẩm Thất tiện thể đẩy nàng ra ngoài, đóng sập cửa lại, nàng tựa người vào cửa, từ từ trượt xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, hai tay ôm chặt đầu gối.
Thẩm Tiền ở ngoài điên cuồng gõ, la hét bảo nàng mở cửa.
Thật lâu sau, Thẩm Thất mới mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-lang/2936345/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.