Editor: Snowflake HD
Thẩm Thất nhớ lại chuyện ngày xưa lúc nàng tính kế Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm, trong lòng càng không thoải mái, một lời cũng không dám nói ra, đè nén tiếng khóc trong miệng, không dám phát ra tiếng nức nở. Bả vai rụt lại, vô cùng khổ sở.
Đến lúc Thẩm Thất cảm thấy mình khóc cũng khá lâu rồi, thì sắc mặt Hàn Sâm mới nhìn tốt hơn một chút. "Đừng khóc nữa, nàng xem khuôn mặt hiện tại của nàng đi." Trong lời nói của Hàn Sâm có chút ý cười, Thẩm Thất cảm thấy bản thân như được sống lại lần nữa.
Nàng vội vàng đưa tay lau lấy khuôn mặt của mình, không biết lý do tại sao mà hắn bỗng nhiên bật cười. Lau mặt cũng có gì buồn cười à.
"Được rồi được rồi, đừng lau nữa." Hàn Sâm đưa cho Thẩm Thất một cái khăn tay nhỏ. Nàng cầm lấy lau một vòng trên mặt, cái khăn trở thành đen sì, mới biết bản thân bôi hết mực lên mặt. Không cần soi gương cũng biết chắc chắn khuôn mặt mình hiện giờ cực kì buồn cười. Một mảng đen như mực, lại có một đường nước mắt chảy ở chính giữa, nhất định rất mắc cười. Thẩm Thất lập tức xoay người ra phía sau, dùng khăn lau thật mạnh, một múc lâu sau mới dám quay lại nhìn hắn.
Hàn Sâm thở dài một tiếng, ngoắc tay bảo nàng đến. Thẩm Thất đi tới chỗ hắn, vừa đáng thương vừa lấy lòng cười cười nhìn hắn, từ trong tay nàng Hàn Sâm lấy lại khăn tay, hơi dùng sức giúp nàng lau sạch vết mực xung quanh khóe mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-lang/2936340/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.