Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Sâm dậy thì Thẩm thất còn đang mơ màng, đêm qua không biết y lấyhưng phấn từ đâu, ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng không có tình thú như vậy, không biết dày vò nàng bao nhiêu lần, đến khi tiếng gáy hùngdũng của gà trống vang lên mới buông tha cho nàng. Hàn Sâm rời giường,Thẩm Thất liền tỉnh dậy, ngọ ngoạy muốn rời giường, nhưng hai chân lạimềm nhũn không thể nào nâng thân lên được.
“Ngủ thêm chút nữa đi.” Hàn Sâm tự buộc đai lưng lên.
“Không cần, thiếp sợ.” Tòa nhà này nhuộm màu cổ xưa, ít người còn trống trải,Thẩm Thất cảm thấy đây không phải là nơi mình nên ở.
Hàn Sâm quay đầu lại ngồi ở trên mép giường, “Không mệt sao?”
Thẩm Thất bị câu hỏi này của y làm cho xấu hổ đến mức muốn rụt đầu vào trong cổ, nàng chỉ có thể hờn dỗi liếc y một cái
“Để bổn vương xem nàng có bị thương không?” Hàn Sâm vươn tay xuyên qua giữa hai chân của Thẩm Thất, nàng sợ tới mức vội vàng khép hai chân lại.
“Không cần đâu.” Thẩm Thất mở to hai mắt, quyệt miệng lắc đầu.
“Tại sao lại không cần, nếu bị thương thì cần phải thoa thuốc chứ, nếu không lúc đi nàng sẽ không được tự nhiên, chẳng phải sẽ bị người ta nhìnthấu.” Hàn Sâm tựa như giễu cợt tựa như nói đùa, một câu nói bức ThẩmThất đến không có đường lui. Y mạnh mẽ tách hai chân của Thẩm Thất rakiểm tra, nàng không thể chống cự lại, chỉ có thể xoay mặt đi không dámnhìn vào y.
“Hơi nộn*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-lang/2936334/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.