Đang lúc mọi người chăm chú nhìn Thái Hiên Sinh cùng Nguyên Sâm nói chuyện đến cuối cùng kết quả như thế nào, trưởng lão vẫn lặng yên không lên tiếng đột nhiên cười ha ha, nhất thời đánh vỡ cục diện bế tắc này, chỉ thấy trưởng lão chăm chú nhìn Nguyên Sâm lành lạnh rồi mở miệng nói: “Nguyên Sâm, đem bằng hữu của Tiểu Thái thả ra đi, coi như cho ta một nhân tình được không?”
“Trưởng lão, người nói thế quá đề cao con. Cái gì gọi là cho một nhân tình? Chỉ cần trưởng lão mở miệng nói, con sao có thể không biết đạo lý? Mọi người nói có đúng không?” Nghe lời nói của trưởng lão, nguyên bản Nguyên Sâm nhìn Thái Hiên Sinh mặt không chút thay đổi vội vàng quay đầu, trên mặt khôi phục ý cười, rồi mới quay đầu hỏi ý kiến mọi người.
Dù sao trưởng lão lang tộc lúc này là người lãnh đạo tối cao, mọi người cho dù trong lòng có ý, cũng không có khả năng mở miệng phản bác trưởng lão, rồi Thái Hiên Sinh nghe thấy cả nhà trăm miệng một lời liên thanh đâu có.
“Vậy là tốt rồi, ha ha Tiểu Thái a còn không mau nâng bạn của con dậy?” Trưởng lão cười tủm tỉm xoay người ý bảo Thái Hiên Sinh nên làm sao thì đi làm.
Không nghĩ tới chuyện này được giải quyết lập tức, Thái Hiên Sinh ngoại trừ cảm kích với trưởng lão, thật sự không biết nên làm sao mới tốt. Nhìn ánh mắt mọi người chung quanh, rồi hắn mới đem ánh mắt dừng lại ở trên người Nguyên Sâm, “Nguyên Sâm, tôi thực có lỗi bạn của tôi khiến em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-lang-cong-vu/81900/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.