Khi Thái Hiên Sinh hướng bàn ăn đi đến, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy phía trước tộc trưởng lang tộc hướng mình đi tới. Một vị lão nhân hơn chín mươi tuổi, một đầu tóc bạc vì năm tháng thay đổi, nhưng thân thể cũng không bị tuổi tác bệnh tật đánh bại, vẫn như trước đứng thẳng lưng. Ông mang bộ mặt hiền lành cười tủm tỉm tới gần Thái Hiên Sinh, nhiệt tình cầm tay hắn, nói: “Tiểu Thái, cuối cùng cũng đến ha ha ”
. Nhìn trưởng lão vì năm tháng điêu khắc dần dần làm khuôn mặt già đi, Thái Hiên Sinh trong lòng không khỏi sinh ra thương cảm. Thời điểm mình còn nhỏ, trưởng lão vẫn đặc biệt chiếu cố mình, mặc kệ mình có huyết thống thuần khiết hay không, cho nên đối với Thái Hiên Sinh ngoại trừ cha mẹ cho hắn sinh mệnh thì trưởng lão chính là một người cha thân thiết khác của hắn, nghĩ đến đây, hắn muốn đem thiên ngôn vạn ngữ nói chuyện vài năm không gặp với trưởng lão, nhưng hắn lại do dự, chỉ lẳng lặng đáp: “Trưởng lão, thoạt nhìn thân hình người thực khỏe mạnh a!”
Trưởng lão nghe vậy, lắc đầu, thở dài nói: “Ta a già đi không giống các con tuổi trẻ, còn có rất nhiều năm đâu ”
. Trưởng lão một bên nắm tay Thái Hiên Sinh, một bên dẫn hắn đi đến chỗ ngồi. “Tiểu Thái, con hiện tại càng ngày càng giống cha con, đặc biệt là đôi mắt này, hoàn toàn giống với cha con, ha ha ”
. Khi hắn còn rất nhỏ, cha mẹ hắn liền song song qua đời. Nhưng, Thái Hiên Sinh được trưởng lão nuôi nấng cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-lang-cong-vu/81898/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.