Chương trước
Chương sau
Editor: Tiểu Vũ

Tần Phát Huy bị Thái Hiên Sinh gọi là Tiểu Bạch đã ở tòa thành này được bốn năm ngày, mỗi ngày cậu đều cố gắng chăm sóc thân thể Thái Hiên Sinh, cố gắng nấu những món ăn dinh dưỡng cho Thái Hiên Sinh ăn, mỗi khi nhìn thấy Thái Hiên Sinh cười thoải mái trên bàn cơm đều làm cho cậu cảm thấy thật vui vẻ, thật thỏa mãn.

Nhưng những ngày như vậy không thể tồn tại lâu, trong lòng Tần Phát Huy luôn vô cùng bất an, bởi cậu biết rõ nếu để Thái Hiên Sinh biết người ngày thường anh gọi là “Tiểu Bạch” thực ra là nhân vật do Tần Phát Huy giả mạo, có khả năng anh sẽ vô cùng tức giận không thể cứu vãn. Hiện tại Tần Phát Huy cảm thấy đố kỵ với nhân vật của mình, bởi cậu có thể thân thiết với Thái Hiên Sinh, có thể khiến người này tươi cười ôn nhu, có thể cùng người này chung sống trong một không gian nhỏ bé.

Cứ như vậy Tần Phát Huy chìm trong cảm giác bất an trải qua một buổi tối, cơm nước xong Thái Hiên Sinh lên ban công phòng khách, ngồi xuống một cái ghế dựa, ngẩng đầu nhìn bầu trời vô số ngôi sao không nói gì.

Tần Phát Huy dọn dẹp xong bát đũa trên bàn cơm, phát hiện Thái Hiên Sinh đang ở bên ngoài ban công, tò mò đi đến hỏi: “Đang nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy?” Cậu vừa hỏi vừa theo ánh mắt của Thái Hiên Sinh nhìn lên trên trời, vùng ngoại thành không giống với thành phố lớn, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao xinh đẹp, đây là cảnh đẹp mà cho đến nay Tần Phát Huy đều xem nhẹ.

“Ha ha, đêm nay là mùng bảy tháng bảy theo nông lịch, đêm thất tịch. Tôi muốn nhìn xem tôi có thể tìm thấy sao Ngưu Lang hoặc sao Chức Nữ không.” Thái Hiên Sinh cười tủm tỉm giải thích.

Những đêm thất tịch trước đây Tần PHát Huy chỉ biết, trong truyền thuyết vào đêm thất tịch, ngẩng đầu có thể nhìn thấy Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ ở Ngân Hà, chỉ là con người cậu rất ít khi tin tưởng chuyện xưa thần thoại, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không nhìn mấy chuyện lãng mạn cổ xưa căn bản không tồn tại.

“Sao thế? Anh tin chuyện thần thoại về Ngưu Lang Chức Nữ tồn tại sao?” Tần Phát Huy quay đầu nhìn Thái Hiên Sinh đang nhìn trời đêm không chuyển mắt, nghi hoặc mở miệng hỏi. Cậu thật sự không ngờ Thái Hiên Sinh lại lãng mạn như vậy, tin tưởng mấy thứ này.

Thái Hiên Sinh nghe vậy rời đôi mắt đang chăm chú nhìn trời, xoay lại nhìn Tần Phát Huy, bình tĩnh nói: “Không tin tưởng cũng không phủ nhận, chỉ thấy chuyện xưa này thực sự rất đẹp. Thơ cổ nói thật hay –– Lưỡng tình nếu là cửu trường thì, hựu khởi tại triều sớm tối mộ (VN: Nếu hai người yêu nhau vĩnh cửu, thì cần gì sớm tối bên nhau). Cổ nhân trước đây cũng đã đem cái gọi là tình yêu miêu tả sinh động như vậy, ngược lại con người bây giờ tại sao lại không chịu hiểu, haha……”

Tần Phát Huy nghe anh nói chuyện giống như tự nói mình, nhưng lại nhìn thấy mặt anh không chút thay đổi, làm cho người ta không thể hiểu. Định đáp lại thì tiếng chuông chói tai ngoài cửa bỗng dưng vang lên, thầm nghĩ muộn như vậy còn có người nào sẽ đến nơi này, Thái Hiên Sinh mở miệng nói: “Đi mở cửa đi, muộn như vậy có lẽ là người quen……”

Trong đầu mắng Thái Hiên Sinh một chút, Tần Phát Huy không tình nguyện đi đến trước đại môn, bất đắc dĩ mở cửa, chỉ thấy một vật thể một đầu lửa đỏ vọt mạnh vào, dùng tốc độ ánh sáng mặt trời tiến lại gần Thái Hiên Sinh. Tần Phát Huy bị sự việc thình lình xảy ra khiến cho không biết phải làm sao, vừa phản ứng lại đóng cửa quay đầu nhìn lên, chỉ thấy trên ban công vật thể kia ôm lấy Thái Hiên Sinh, phát ra một tiếng thét chói tai vui sướng, “oh my honey long time to see ”

Cái gì?! Người ngoại quốc?! Tần Phát Huy không thể lý giải đi đến bên ban công, lúc này mới nhìn rõ cái vật thể một đầu đỏ lửa kia là một người, chỉ là tóc màu lửa đỏ, dáng người cao gầy, trong tay còn cầm theo một bó hoa hồng. Chỉ thấy cậu ta cầm hoa hồng trong tay đưa cho Thái Hiên Sinh, rồi thừa dịp Thái Hiên Sinh không phòng bị hôn trộm trên mặt anh một cái.

Uy uy uy, gia khỏa này đang làm cái quỷ gì?! Tần Phát Huy thấy một màn như vậy, nhất thời lửa giận tăng cao, vừa muốn tiến lên ngăn cản gia khỏa này tiếp tục thân cận Thái Hiên Sinh, chợt thấy Thái Hiên Sinh lộ vẻ tươi cười nói: “Nguyên Bảo, đã lâu không gặp cậu, gần đây khỏe không?”

Không nghĩ tới là quen biết, Tần Phát Huy lập tức nhụt chí, kinh ngạc đứng cạnh ban công nhìn chuyện bên ngoài tiếp tục phát sinh.

“Hiên Sinh, thật sự lâu lắm không gặp anh! Em thật sự nhớ anh muốn chết!” Người được gọi là Nguyên Bảo vẻ mặt vui sướng, lại hung hăng ôm lấy Thái Hiên Sinh, nhưng cậu ta lập tức nhận thấy được bụng Thái Hiên Sinh giống như biến lớn, không rõ cho nên mở miệng hỏi: “Hiên Sinh, bụng của anh làm sao vậy? Lớn như vậy?”

Thái Hiên Sinh nghe vậy trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào, đem ánh mắt chuyển dời đến Tần Phát Huy ở bên ngoài, vội vàng nói sang chuyện khác với Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo, đây là bạn của tôi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch, đây là Nguyên Bảo một bệnh nhân tôi chữa trị khi làm thầy thuốc trước đây.”

Thì ra là bệnh nhân trước kia đến nói cảm ơn, Tần Phát Huy nghĩ đến đây lập tức tươi cười, vươn tay cho Nguyên Bảo nói: “Xin chào, Nguyên Bảo.” Đáy lòng thầm cười trộm, lại có người tên như vậy. (Vũ: Xin hỏi, hiện tại tên của anh là gì á…:v)

Cậu lại không nghĩ tới cậu trai kia không thích mình, tay vươn ra dừng ở trên không thật lâu, Tần Phát Huy đành phải thu lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy tên kia trừng mắt cao thấp đánh giá mình, quay đầu làm nũng với Thái Hiên Sinh: “Hiên Sinh, vì cái gì cậu ta có thể ở cùng với anh? Em cũng muốn ”

“Nguyên Bảo hiểu lầm rồi, cậu ấy là bạn của một người bạn, bởi vì gia cảnh có chút khó khăn, tạm thời ở đây thôi.” Thái Hiên Sinh vội vàng giải thích. Khi ở bệnh viện, anh chỉ biết công phu bám người của Nguyên Bảo, không nghĩ tới anh rời bệnh viện tới nơi này ẩn cư, người này còn có thể tìm tới nơi này, quả là ngoài dự liệu của anh.

“Thì ra là như vậy……” Nguyên Bảo thoạt nhìn rất trẻ tuổi, khuôn mặt chưa rắn rỏi, bộ dáng mân mê miệng giống như một đứa nhỏ. “Hiên Sinh, hôm nay là đêm thất tịch! Em từ xa tới nơi này thăm anh, muốn cùng anh trải qua một đêm tốt đẹp này ”

“Vậy sao? Vậy người nhà cậu có biết không?” Thái Hiên Sinh rất khâm phục Nguyên Bảo, tuy rằng là người ngoại quốc nhưng đối với lịch sử Trung Quốc có biết một hai. Nói đến, trước đây hình như anh có nghe đồng nghiệp ở bệnh viện nhắc tới, nói rằng Nguyên Bảo là vương tử Mỗ quốc?!

Nguyên Bảo vừa nghe Thái Hiên Sinh nhắc tới người nhà thì giận, vốn kế hoạch đêm nay nhất định phải tới nơi này, không nghĩ tới bị quản gia quản gắt gao, cuối cùng không chịu nổi chạy ra khỏi nhà, một mình đi vào nơi này muốn gặp Thái Hiên Sinh. Lúc nghe nói Thái Hiên Sinh rời bệnh viện, trong lòng cậu khổ sở, sau đó dựa vào một vài nhân vật lợi hại của quốc gia hỗ trợ, cuối cùng tìm được nơi ở của Thái Hiên Sinh hiện tại, hiện tại cậu không muốn lại rời khỏi Thái Hiên Sinh. Không chỉ vì y thuật của Thái Hiên Sinh lợi hại, còn vì con người Thái Hiên Sinh luôn đối tốt với mọi người, lúc trước khi vừa nhìn thấy Thái Hiên Sinh ở bệnh viện, Nguyên Bảo liền cảm thấy mình đã chìm trong bể tình.

“……Biết, tốt lắm, Hiên Sinh không bằng em xem sao cùng anh được không?” Nguyên Bảo vội vàng cầm tay Thái Hiên Sinh, nói sang chuyện khác, hoàn toàn bỏ qua tên con trai phía sau mình.

Thái Hiên Sinh thấy Nguyên Bảo bộ dáng vui vẻ, cũng không hỏi nhiều, im lặng ngồi lại ghế, cùng Nguyên Bảo xem sao. Mà Tần Phát Huy ở phía sau, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, một lời cũng không thoát khỏi cổ họng.

Cho đến khi Nguyên Bảo lại muốn chạm tới Thái Hiên Sinh, Tần Phát Huy không nhẫn nại được, lập tức bắt cái tay kia, lớn tiếng nói: “Uy! Đừng có được nước tiến tới!”

Nguyên Bảo không nghĩ tới tên Tiểu Bạch kia cũng dám ngăn cản mình, sắc mặt lập tức trầm xuống, hất tay bị người ta nắm ra, “Hừ! Cậu thật là! Tên tốt không gọi lại gọi là cái gì Tiểu Bạch, thiếu chút nữa nghĩ cậu ngu ngốc nữa chứ!”

Đối với tên Hà Văn đặt cho, Tần Phát Huy luôn luôn cảm thấy khó chịu. Nay có người dám mắng tên này của mình, đáy lòng cậu lập tức muốn bảo hộ quyền lợi của cái tên, mắt lạnh nhìn Nguyên Bảo, “Cậu không giống vậy sao? Tên gì tốt không gọi gọi là cái gì Nguyên Bảo, còn có một đầu tóc lửa đỏ, tôi còn tưởng ở đâu chạy tới một con quái vật kìa!”

“Cậu ––” Nguyên Bảo nghiến răng nghiến lợi, cậu rất phản cảm người khác phát biểu ý kiến với tóc mình, đầu tóc màu đỏ lửa là do trời sinh, quốc gia bọn họ mọi người đều có thể có tóc màu đỏ, cậu cũng đặc biệt hài lòng với tóc mình. Nay ở bên ngoài, lại có người phát tiết với cái đầu cậu, lời nói vũ nhục như thế Nguyên Bảo không thể không lên tiếng phản kháng! “Cậu muốn đánh nhau sao?! Đến đây tôi đã sớm nhìn cậu không vừa mắt! Bằng cái gì cậu có thể ở cùng Hiên Sinh!”

“Sao? Cậu muốn biết? Tôi cố tình không nói cho cậu đấy!” Tần Phát Huy khoanh tay trước ngực, bộ dáng xem kịch vui trừng Nguyên Bảo đang căm tức nhìn mình.

Nguyên Bảo tuổi trẻ khí ngạo không muốn nói nhiều, trực tiếp quăng một đấm hướng Tần Phát Huy, cũng không nghĩ tới Thái Hiên Sinh lúc này đứng bên người Tần Phát Huy bảo vệ cậu ta, một đấm đánh ra không thu lại được, không cẩn thận đánh trúng má Thái Hiên Sinh, khóe môi rỉ máu.

“Hiên Sinh, anh không sao chứ ––”

“Hiên Sinh, anh không sao chứ ––”

Hai người trăm miệng một lời kêu lên, vội vàng đỡ lấy Thái Hiên Sinh, chỉ thấy anh cười cười với bọn họ, “Không có việc gì…… Hai người đừng gây……” Hai người thấy Thái Hiên Sinh bị thương, lập tức chuyển thành bạn bè, đồng thời gật đầu đồng ý. Thế chiến bùng nổ, chỉ vì Thái Hiên Sinh bị thương một câu khuyên bảo dễ dàng hóa giải……

Quân: Ta thật ngoan, không hề tư tàng, không hề ém hàng…… khen ta đi khen ta đi mặt cún-đuôi vẫy vẫy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.