Không phải bệnh nhân nào cũng có can đảm chấp nhận phẫu thuật. Vì suy cho cùng, ở trên bàn mổ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chị y tá an ủi ông cụ Dương: "Phẫu thuật có tiêm thuốc mê nên sẽ không đau đầu ạ, ông chỉ cần ngủ một giấc là xong rồi."
Vì đang ở trước mặt bệnh nhân nên đương nhiên phải dỗ dành họ như thế. Chứ trên thực tế, ông cụ Dương đã lớn tuổi rồi, có thể sống được ở trên bàn mổ hay không vẫn là một dấu hỏi. Đây cũng là lý do tại sao Viện trưởng cử nhất định phải để Giang Trì mổ chính.
Bởi vì người nhà họ Dương vẫn không tới, cho nên cuối cùng y tá đành phải đưa ông cụ Dương đi làm kiểm tra.
Cố Tương vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn ông cụ, đột nhiên cô cảm thấy việc sinh con thật vô nghĩa. Rất có thể sau này khi về già, cô cũng sẽ giống như thế này.
Đúng lúc này Giang Trì quay đầu lại nhìn cô, anh hỏi: "Giờ em đã biết rõ tại sao tôi phải làm ca phẫu thuật này rồi đúng không?"
Cố Tương gật đầu, "Ừ." Thật ra trước lúc gặp ông cụ Dương, Cố Tương cũng có hơi giận dỗi vì cái thái độ đáng buồn nôn của Tô Vãn, nếu thế thì làm giải phẫu cho người nhà của cô ta làm cái gì. Nhưng bây giờ nhìn thấy thế này, cô mới phát hiện ông cụ Dương là vô tội.
Giang Trì nói: "Được rồi, tôi còn bận một số việc, em tự về nhà nhé. Đi đường nhớ cẩn thận."
Cố Tương biết Giang Trì còn rất nhiều việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/415217/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.