Chẳng biết vì sao nhìn anh như thế này, Cố Tương lại cảm thấy vừa buồn cười, vừa hơi đau lòng.
Thật hiếm khi gặp được một người cũng không thể chịu nổi Tô Vãn giống như cô. Cố Tương nói với Tô Vãn: "Thôi cô cứ giữ lấy tiền mà dùng đi."
Cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt đen sì của Giang Trì, Cố Tương không nhịn được cười. Giang Trì bực mình, "Em còn cười được! Cô bạn học kia của em là heo sao?"
Nếu Tô Vãn chân thành xin lỗi một câu thì có lẽ chuyện này đã xong rồi. Nhưng cô ta lại cứ thích ỷ vào việc mình có mấy đồng tiền bẩn mà muốn nói gì cũng được như vậy.
Trên thực tế, nếu so về độ giàu có, ít nhất nhà họ Giang phải giàu gấp trăm lần nhà họ Dương. Giang Trì chính là ví dụ điển hình của loại người không làm được bác sĩ thì có thể về nhà thừa kế tài sản.
Cố Tương nói: "Chắc vậy đấy! Thôi được rồi, anh mặc kệ cô ta đi, tôi cũng không để ý tới cô ta luôn, chắc chắn hiện giờ cô ta đang tức muốn chết đấy! Ai bảo cô ta làm bác sĩ Giang của chúng ta tức giận cơ, đúng không?"
Cố Tương vừa nói vừa gắp một miếng cá hồi cho Giang Trì, "Không cần phải tức giận với đứa đần làm gì, cho dù anh có tức nửa ngày thì cô ta cũng không hiểu tại sao anh lại tức giận, còn sẽ cho rằng anh thật vô lý nữa cơ."
Trên đời này có dạng người như thế đấy, anh cũng đâu thể làm gì được.
Giang Trì đặt cốc nước trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/415211/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.