"Không có việc gì đâu." Bà Giang đuổi, "Con đi ăn trước đi đã, có mẹ ở đây với ông rồi, chờ khi nào kiểm tra xong mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, chắc là cũng sắp xong rồi đấy."
Viện trưởng cũng nói: "Đi ăn cái gì đi."
Giang Trì đành gật đầu, "Vậy được."
Thấy Cố Tương đứng ở một bên, mẹ Giang Trì gọi: "Cố Tương."
Cô vội vàng kêu dạ rồi đi tới. Mẹ Giang Trì nói: "Con đi cùng với Giang Trì, đưa nó đi ăn cái gì đi!"
Mẹ Giang Trì là người có tính cách tương đối mạnh mẽ, muốn cái gì là trực tiếp hạ lệnh luôn, chứ không phải là thương lượng.
Cố Tương đành phải đồng ý.
Cô phát hiện, thật ra ở chung với Giang Trì còn tự do hơn. Ít nhất cô có thể cau có với anh, muốn nói cái gì là nói, không cần phải thận trọng như khi ở trước mặt các cụ.
Giang Trì ngại phiền phức nên cũng không ra ngoài ăn mà gọi điện thoại để người ta mang đồ ăn lên văn phòng cho anh. Đây là lần thứ hai Cố Tương đến văn phòng làm việc của Giang Trì, bên trong vẫn y hệt như lần trước.
Đồ ăn chưa được đưa đến, Giang Trì ngồi xuống ghế sô pha trước. Trong lúc đó anh lại tiếp một cuộc điện thoại. Cố Tương cũng ngồi xuống ghế sô pha, vắt chân nhìn anh.
Lúc làm phẫu thuật, tinh thần luôn phải tập trung cao độ trong suốt mấy tiếng đồng hồ liền, nên Giang Trì đã rất mệt mỏi. Bình thường anh làm giải phẫu xong, ăn cơm rồi sẽ nghỉ ngơi một chút, nhưng vì hôm nay ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/415199/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.