Buổi tối Giang Trì trở về nhà, Cố Tương đang ở trong bếp cắt hoa quả.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà hình như khi có cô ở đây, trong nhà sẽ có thêm rất nhiều sức sống, ngay cả ánh đèn cũng có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều.
Anh đi tới, đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô cắt xoài thành từng miếng, anh lên tiếng: "Hôm nay tôi nhìn thấy mẹ của cô ở trong bệnh viện."
Cố Tương nói: "Bà ấy nói với tôi rồi."
Giang Trì: "Bạn của bà ấy nhập viện nên bà ấy tới thăm, là họ hàng của nhà cô à?"
"..." Cố Tương trả lời: "Chỉ là một người bạn đánh bài của mẹ tôi thôi, họ hay đánh mạt chược với nhau. Là một bà cô mà tôi không thể nào thích được." Lý do mà Cố Tương không thích bà cô kia, là bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô là bà ta lại hỏi: "Cố Tương này, cháu cảm thấy người cha bây giờ tốt hơn hay người cha trước kia của cháu tốt hơn!"
Loại câu hỏi vô vị này, mỗi lần nghe đều làm Cố Tương cảm thấy không còn gì để nói. Thói đời mà, luôn có một loại người vô duyên thích chọc vào nỗi đau của người khác mà còn cho là mình rất hài hước.
Giang Trì bảo: "Vậy à!"
Anh nhìn Cố Tương, vốn ban đầu anh định nói với cô chuyện này là vì muốn bảo cô rằng, cô nợ anh một ân tình. Thật ra là anh đến tranh công với cô đấy. Dù sao buổi sáng mới cãi nhau xong, anh nghĩ mình giúp cô một chuyện, có lẽ cô sẽ vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/415187/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.