Anh chỉ muốn bảo cô ăn sáng xong rồi hẵng đi, thế mà cô lại chạy vào phòng thu dọn đồ đạc là có ý gì!
“Không phải anh b5ảo tôi đứng trở về à?” Cố Tương hừ một tiếng, “Tôi đương nhiên phải mang cả đồ đạc đi cùng rồi, đầu thể để ở nhà anh được!” G6iang Trì phát hiện tính khí của Cố Tương đúng là rất nóng nảy.
Anh nhìn cô, không thể không hạ thấp giọng xuống, “Tô7i mới nói cô hai câu mà cô đã muốn dọn đi rồi? Vậy phía ông nội phải làm sao bây giờ?” Từ trước đến nay chỉ có anh phát cáu vớ4i người khác, hôm nay đã gặp phải người dám cáu kỉnh với mình!
Cố Tương nói: “Đó là ông của anh chứ không phải của tô8i, có liên quan gì đến tôi?”
Nói đến đây, Cố Tương nghĩ đến ông cụ Giang, thật ra trong lòng cô rất hổ thẹn.
Mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng ông nội rất ấm áp. Ông của Cố Tương mất sớm, ông nội Giang lại cho cô một cảm giác thân thiết đã mất từ lâu. Giang Trì nói: “Vậy gia đình cô thì sao? Tôi nghe chú Đỗ nói tình cảnh hiện giờ của nhà họ Mạnh rất gian nan, người nhà của tôi không liên quan gì tới cô, vậy cô cũng không quan tâm đến người nhà của chính mình sao?” Anh cũng không biết hiện giờ Cố Tương đang rất không vui là bởi vì gia đình cô. Cố Tương nghe Giang Trì nói thế thì không lên tiếng, chỉ trừng mắt lườm anh, sau đó cất hết đồ đạc vào trong va li và kéo ra ngoài. Giang Trì gọi: “Cố Tương.”
“Anh đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/415184/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.