Cái gì thế?” Cố Tương thắc mắc, nếu có thứ gì thì đưa ở trong phòng không được sao? Lại còn phải chạy đến chỗ này.
Gió đêm cuối thu hơi lạnh,1 Giang Trì nhìn Cố Tương, nắm lấy tay cô và nói: “Em nhắm mắt lại đi.”
Khi nói, ánh mắt của Giang Trì rất nghiêm túc, Cố Tương nghe lời, nhắ0m mắt lại.
Nghe thấy âm thanh sột soạt như đang mò mẫm thứ gì đó ở trong túi, Cố Tương hỏi: “Xong chưa anh?”
“Chờ một chút.”
Cố Tương nhắm mắt lại, cô cảm thấy anh đeo một thứ gì đó lên tay mình, “Được rồi”
Mặc dù không nhìn được, nhưng Cố Tương có thể đoán đó là 2cái gì, vừa mở mắt ra, cô thấy một chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên tay mình.
Cố Tương hơi giật mình, cô nhìn Giang Trì và hỏi: “Đây là cá0i gì?”
“Em lấy anh nhé?” Giọng nói của Giang Trì rất dịu dàng nhưng lại nghiêm túc lạ thường.
Nghe câu nói của anh, Cố Tương không n9hịn được cười, “Cầu hôn? Đã đăng ký kết hôn luôn rồi, bây giờ nói điều này có muộn quá không?”
Làm gì có ai lại cầu hôn sau khi đã đăng ký kết hôn chứ?
Giang Trì nói: “Anh chỉ muốn đưa cho em cái mà em đáng được nhận thôi mà, em chẳng có một chút lãng mạn nào cả.
Biết ngay là cô sẽ phản ứng như thế này mà! Giang Trì cảm thấy mình đúng là một thằng ngốc.
Đây là lần đầu tiên bị anh chế nhạo, nhưng Cố Tương lai không hề cảm thấy tức giận. Cố Tương thực sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129697/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.