Giang Trì trừng mắt với trợ lý, “Cậu đến đây làm gì?”
Thất Phong: “..”
Tôi đây không nên tới sao?
Thất Phong ấm ức, “1Tôi đến thăm anh mà”
“Cậu không nên đến đây” Giang Trì cảm thấy mình sắp bị người trợ lý này chọc tức chết rồi.
Thất Phong l0iếc nhìn Cố Tương, “Phu nhân, cô xem anh ấy kìa”
Trước đây khi Giang Trì tức giận, tất cả mọi người đều sợ anh, bây giờ có Cố Tương 3, Thất Phong cảm thấy mình đã có người để mách rồi. Cố Tương ho một tiếng, nói: “ở nhà tôi đều nghe theo lời của bác sĩ Giang, anh ấy bảo tô2i sang hướng Đông thì tôi không dám đi hướng Tây đâu.”
Nghe Cố Tương nói thế, mặt Giang Trì vênh hẳn lên, “Có nghe thấy không?
Thất Phong và Lục Văn Trạch đều cho anh một cái lườm nguýt mất.
Lục Văn Trạch nói: “Nhưng anh vẫn phải nghỉ ngơi ở nhà, đừng chạy9 lung tung nữa. Thật là làm người ta lo gần chết”
Giang Trì: “Tôi biết rồi”
Sau khi giúp Giang Trì kiểm tra xong, Lục Văn Trạch đi ra ngoài, Thất Phong bảo với Giang Trì: “Vậy tôi cũng đi đây”
Giang Trì nhíu mày, “Đi đi”
Thấy hai người đã rời đi, Cố Tương nhìn Giang Trì và bảo: “Anh xem bác sĩ cũng nói rồi đấy, anh phải ở nhà nghỉ ngơi, vậy mà ngày nào anh cũng chạy lung tung” Bác sĩ Giang "Rất có địa vị trong gia đình vừa mới nghe thấy lời trách móc của Cố Tương thí nào còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi ở trước mặt đồng nghiệp nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129694/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.