Sau khi chào Giang Phong, Giang Trà nhìn sang Mạnh Viễn Châu, anh ung dung hỏi: “Anh đến đây lúc nào thế, sao tôi không nghe 5Cố Tương nói?”
Mạnh Viễn Châu cũng rất khách sáo, “Tôi không báo với Cố Tương , nghe nói cậu xuất viện nên tôi ghé t6hăm một chút.” Khung cảnh hài hòa đến mức ngay cả Cố Tương cũng cảm thấy kỳ quái.
Cố Tương nhìn Giang Trà, cô thì th7ầm hỏi: “Anh thích anh trai em từ khi nào thế?”
Giang Trí nhìn cô, “Chẳng phải em đã nói là muốn anh phải có phong đ4ộ à?”
Giang Trí đã nói rằng sau này nhìn thấy Mạnh Viễn Châu, nhất định phải có phong độ, anh không muốn khiến Cố Tư8ơng cảm thấy mình là người hẹp hòi. Cố Tương: “...”
Cố Tương ho một tiếng rồi đưa khăn cho Giang Trí , “Anh lay tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm.”
Giang Trí không nhúc nhích, “Vết thương đau quá, em lau giúp anh đi.”
Giọng rõ là làm nũng.
Cố Tương : “...” Nhưng cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao Giang Trí đang bị thương, hai người bọn họ ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ chỉ là lau tay thôi mà, thực sự là chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.
Cố Tươngvcầm khăn giúp Giang Trí lau sạch sẽ từng ngón tay. Giang Trí ngồi im hưởng thụ. Mạnh Viễn Châu ngồi cạnh Giang Phong, nhìn Cố Tương chăm sóc cho Giang Trí . Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng trong mắt người quan tâm thì nó lại cực kỳ ngứa mắt. Giang Phong nhìn Mạnh Viễn Châu, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129677/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.