Mặc dù bình thường Cố Tương có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng bà Giang vẫn có thể nhìn ra được cô luôn thận trọng, đúng là kiểu người sống ăn nhờ ở đậu 5và quen nhìn sắc mặt của người khác. Vì vậy cũng có thể đại khái đoán được Cố Tương đã sống với mẹ mình như thế nào trong suốt những năm tháng ở6 nhà họ Mạnh.
Bà Giang có ba con trai, không có con gái, bà vẫn luôn muốn có một cô con gái, vì vậy bà Giang không thể hiểu được phản ứn7g và cách đối xử của Lê Giai m.
Cố Tương đứng trên hành lang tầng hai, nhìn qua cửa sổ ra khoảng sân phía bên ngoài, khi cơn gió thổi qu4a, có một vài chiếc lá trên cây rơi xuống.
Cổ Tượng phát hiện bà Giang thật sự là một người tốt, chẳng trách Giang Trí lại ưu tú như vậy8.
Lê Giai m từ dưới tầng đi lên, thấy Cố Tương đứng ở đây thì lên tiếng: “Cố Tương”
Cố Tương đã đi lên sau khi nghe họ nói chuyện được một lúc!
Bây giờ Lê Giai m tự mình đi lên.
Bà Giang bảo Lê Giai Âm đến gặp Cố Tương nên bà ta đã đến đây, hơn nữa hôm nay cũng là ngày Giang Trí xuất viện nên bà ta tiện thể đến thăm luôn. Cố Tương dựa vào cửa sổ, nhìn Lê Giai m xuất hiện trước mặt mình, trên mặt cô không có bất kỳ phản ứng nào.
Lê Giai m đi tới, nét mặt hiện lên vẻ dịu dàng hiếm hoi, “Giang Trí đâu?”
“...” Cố Tương nhìn bà ta từ đầu đến chân, nhớ đến những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129674/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.