Dưới cái nhìn của Lê Giai Âm, chắc chắn do Cố Tương xúi giục nên Mạnh Viễn Châu mới bênh cô như thế, và điều đó khiến bà ta rất 5tức giận.
Bây giờ bị bà Giang hỏi đến, mọi sự uất ức trong lòng lại trào lên, Lê Giai Âm vội vàng nói: “Tôi cũng đều mu6ốn thế, chỉ là... Ai ngờ rằng con bé lại không nghe lời. Nhà ai mà chẳng đánh mắng con mình chứ? Lúc đó tôi chỉ nói nó vài câu,7 vậy mà nó lại thù tôi, không những nói xấu tối trước mặt mọi người, nó còn mách với anh trai, bây giờ anh trai nó rất ghét tôi4! Nuôi một đứa con gái như vậy đúng là tạo nghiệt mà. Chị thông gia à, chị không biết đầu... Cố Tương được vào làm dâu nhà chị,8 tôi cũng không trông cậy vào việc con bé bảo hiểu mình, nhưng nó thật sự quá tệ! Đúng là giống hệt bố nó mà.”
Cố Tương đứng ở ngoài cửa, nghe thấy những lời nói của Lê Giai Âm thì nhíu mày.
Cô biết mẹ và Mạnh Nghiên bây giờ rất căm hận mình, họ chỉ muốn nhìn thấy cô bị người nhà họ Giang ghét bỏ, cho nên khi nói chuyện ở trước mặt người nhà họ Giang, họ cũng chẳng hề giấu giếm ý định đó. Dù sao thì Mạnh Nghiên cố tình nói chuyện này ra ngoài, chẳng phải là để người nhà họ Giang căm ghét cô sao?
Bây giờ Lê Giai m cũng như vậy, Cố Tương rất muốn tự hỏi liệu kiếp trước cô có nợ nần gì người phụ nữ này không.
Nghe những lời của Lê Giai Âm, bà Giang hơi nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129672/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.