Ông Mạnh khó thở, nói xong còn ho hai tiếng. Mạnh Nghiên nhìn thấy bố thì vội vàng đỡ lấy ông ta, “Bố...”
Nhìn gia đình ba người5 đang bảo vệ lẫn nhau kia, Mạnh Viễn Châu cảm thấy rất mỉa mai, đó cũng là lý do khiến anh không thích cái nhà này, và Cố Tương cũng vậ6y!
Cả Mạnh Viễn Châu hay Cố Tương đều không giống một phần của cái gia đình này, dường như chỉ có ba người kia mới là một gia đ7ình hoàn chỉnh vậy.
Thật sự rất buồn cười!
Nhưng Mạnh Viễn Châu không quá đáng đến mức đánh cả bố mình. Anh thậm chí cò4n không đυ.ng vào Lê Giai Âm. Là một con người, Mạnh Viễn Châu vẫn phải có những đạo đức tối thiểu nhất.
Mạnh Viễn Châu nói: “Ch8ính vì có ông dung túng nên cô ta mới dám làm tổn thương Cố Tương như thế.”
Ông Mạnh nghe vậy thì liếc nhìn Mạnh Nghiên, ông cũng biết Mạnh Nghiên đã làm gì mới khiến Mạnh Viên Châu tức giận như vậy.
Ông Mạnh vừa yêu vừa hận đứa con gái này, nhưng ông không thể làm gì nó được, dù sao cũng là con ruột, nó hư hỏng thì đành phải về dạy dỗ lại thôi. Mạnh Nghiên ấm ức ôm tay ông Mạnh, “Rõ ràng là chị ta bắt nạt con, con đi đưa canh cho anh rể, chị ta còn sai người ném vào thùng rác. Trước đó con với mẹ đi xin lỗi, chị ta còn ép mẹ quỳ xuống. Vậy mà bố còn giúp chị ta!”
Càng nghĩ càng uất ức, nước mắt Mạnh Nghiên cũng trào ra. Mạnh Nghiên nói: “Nếu không phải Cố Tương rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129660/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.