Nhưng Giang Trì cứ vừa nhìn thấy Mạnh Viễn Châu là lại muốn bốc hỏa.
Giang Trì im lặng một lúc, sau đó ủ rũ nói: “Là lỗi của anh!5 Em gọi Mạnh Viễn Châu vào đây, anh sẽ xin lỗi anh ta”
Lần sau Giang Trà sẽ không như thế nữa! Anh nhất định phải kiềm c6hế bản thân.
Anh là Giang Trì! Nếu anh không cẩn thận, không những bị mất phong độ mà còn khiến Cố Tương xem thường.
Cố 7Tương cứ tưởng mình nói những lời như vậy thì Giang thì sẽ cãi lại, dù sao mỗi khi tranh cãi, Giang Trì sẽ luôn cảm thấy người khác sai 4chứ không phải mình.
Thật không ngờ, lần này anh lại nhận lỗi!
Cố Tương lập tức mềm lòng, giọng của cô cũng dịu đi, “Khô8ng cần đầu, anh ấy về rồi”
“Thật à?” Giang Trì không tin.
Mấy ngày nay Mạnh Viễn Châu cứ như keo da chó ấy, ngày nào cũng đến bệnh viện làm bóng đèn, tại sao bây giờ lại đi nhanh như vậy?
Cố Tương nói: “Ừ, em bảo anh ấy đừng đến nữa, nếu như không có việc gì chắc anh ấy sẽ không đến đâu.”
Sau khi nói xong, Cố Tương ăn món bánh canh mà Mạnh Viễn Châu mang đến, cô vô thức liếʍ môi.
Giang Trì cảm thấy tim mình như thắt lại theo động tác của cô.
Anh ngạc nghiên hỏi: “Tại sao?”
Cố Tương: “Chẳng phải anh không thích anh ấy à? Em thấy mỗi lần anh ấy đến anh lại không vui”
“Vì anh không vui nên em đuổi anh ta đi à?” Không hiểu vì sao, lúc này Giang Trì bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129651/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.