Giang Trì nhìn Cố Tương mà không nói gì.
Anh cũng không biết phải nói gì. Quả thực, nói về chuyện cả đời ở thời điểm này 5là quá xa xôi.
Mẹ Giang Trì từ bên ngoài bước vào, chủ Đỗ đi theo sau. Ny Ny vừa thấy hai người thì lên tiếng: “Cháu chà6o bà nội, chào ông Đỗ ạ”
Mẹ Giang Trì hỏi: “Giang Phong không ở đây à?”
“Anh ấy ra ngoài rồi ạ.”
Bà Gian7g: “Mẹ mang bữa tối cho các con này”
Cố Tương nói: “Bọn con đã đặt suất ăn của bệnh viện rồi ạ”
Do Thất Phong ma4ng tới.
Bà Giang bảo: “Mẹ cũng mang tới đây rồi”
Bà Giang đặt thức ăn lên bàn và mở ra, các món ăn rất phong phú8.
Giang Trì chê bai: “Bây giờ con đang bị thương nên không ăn được những thứ này đâu.”
Bà Giang liếc nhìn Giang Trì, sau đó bê cháo ra, “Đây là của con, những thứ khác là cho Cố Tương và Ny Ny”
“...” Giang Trì càng cảm thấy mình bị thương nặng hơn.
Bà Giang bảo chú Đỗ chuyển cái bàn đi chỗ khác, sau đó ngồi xuống, nhìn Giang Trì và hỏi: “Bây giờ con có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
“Dạ có
“Anh Cả con gọi cho mẹ, bảo lúc nào mẹ đến thì bật video call lên. Nó rất lo lắng cho con”
Giang Trì nói: “Mẹ bảo anh ấy không cần về, con không sao đâu.”
Thực ra khi biết Giang Trà bị thương, mọi người trong nhà đều vội vàng muốn chạy về, chính Giang Trà đã bảo với mẹ và nhờ bà khuyên bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129640/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.