Đúng vậy, nếu không có mẹ sinh ra, tôi sẽ không có được như ngày hôm nay” Mạnh Viễn Nhẫn nhìn người phụ nữ trước mắt, nói tiếp: “Như5ng tôi chẳng hề có liên quan gì đến người đàn bà khốn nạn này, bà ta cũng không phải mẹ tôi. Bà ta không xứng.”
Ông Mạnh gi6ơ tay lên định tát Mạnh Viễn Châu, Anh không hề né tránh và chỉ nhìn bố mình.
Mạnh Viễn Châu bây giờ còn cao hơn ông Mạnh, 7nhưng anh lại giống mẹ chứ không giống bố một chút nào.
Mạnh Viễn Châu nhìn chằm chằm vào ông Mạnh, anh nhếch miệng cười hỏ4i: “Sao nào, lại muốn đánh tôi à?”
Trước khi Mạnh Viễn Châu bỏ nhà đi đã bị bố anh tát một cái, và từ đó trở đi anh không b8ao giờ quay lại căn nhà đó nữa. Nhìn thấy dáng vẻ này của Mạnh Viễn Châu, ông Mạnh chỉ cảm thấy đau đầu.
Cuối cùng ông ấy cũng không xuống tay được.
Ông Mạnh thả tay xuống, ông ấy nhìn Mạnh Viễn Châu bằng ánh mắt bất lực và thất vọng, Lê Giai Âm lo lắng nhìn ông ấy: “Anh Mạnh”
“Về thôi” Ông Mạnh không nhìn Mạnh Viễn Châu nữa, hôm nay tới đây, ông ấy cũng không ngờ là sẽ gặp anh.
Ông Mạnh cảm thấy mình mà gặp đứa con này thêm vài lần nữa thì chỉ sợ sẽ chết sớm hơn.
Nhìn theo bóng lưng Lê Giai Âm dìu chú Mạnh rời đi, Cố Tương cảm thấy bước chân của chú Mạnh có vẻ nặng nề.
Sau khi họ đi, Mạnh Viễn Châu chỉ đứng nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, anh không đuổi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129636/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.