Cô gái đó thật xinh đẹp.” Cố Tương vừa nói vừa bón cháo cho Giang Trì.
Giang Trì đột nhiên mím môi ngừng ăn, anh nhìn cô bằng á5nh mắt rất nghiêm túc, “Em còn nói nữa là anh không ăn đâu. Trong mắt em, anh là một người tùy tiện như vậy à, ai đến cũng thích sao? 6Đúng là cho đến bây giờ anh vẫn độc thân, nhưng anh chưa bao giờ vì mình còn độc thân mà đi cưa cẩm linh tinh cả”
Nói đến đây,7 Giang Trì cúi đầu xuống, khẽ hừ một tiếng, “Xem ra anh đã đối xử với em quá tốt, khiến em cảm thấy anh là một người đàn ông rẻ mạt. S4au này anh không tốt với em nữa! Em. cũng không cần đến chăm anh đâu! Được rồi, cũng không cần phải chờ ba năm, bây giờ em có thể đi r8ồi!”
Giang Trì càng nghĩ càng tức giận, anh cảm thấy người ta không hề quý trọng mình.
Cố Tương không ngờ Giang Trí lại thực sự tức giận vì điều này.
Hơn nữa, đây không phải là dỗi mà là thực sự không vui.
Thậm chí anh còn không muốn ăn cơm. Thất Phong đứng ở bên cạnh, thấy Giang Trì tức giận thì muốn làm dịu bầu không khí, “Bác sĩ Giang, vợ anh chỉ đùa với anh một chút thôi mà!”
“Mời cô ấy ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy”
Sau khi bị thương, Giang Trì rất dễ cáu giận, anh càng cảm thấy đau lòng hơn khi bị Có Tương đối xử như vậy.
Cố Tương không dám nói anh nữa, cô vội vàng dỗ dành: “Anh đừng như vậy, em sai rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129628/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.