Cố Tương gọi: “Giang Trì.”
Giang Trì lờ đi như không nghe thấy và cũng không trả lời.
Cố Tương bất đắc dĩ nói: “Em phát hiện anh là5 một người rất hay cáu giận nhé, cử hơi một tí là lại dỗi không nói lời nào. Bình thường thì thôi, anh đã bị thương rồi mà còn như vậy nữa”
Cứ một khi không vui là lại chẳng thèm để ý đến người khác. Anh cử như trẻ con ấy.
Chủ yếu là Cố Tương thấy chuyện này hoàn toàn bình th7ường, còn anh thì lại tự tức giận, thể có buồn cười không có chứ?
Thấy Giang Trí không để ý đến mình, Cổ Tương bèn nói: “Em giúp anh hạ gi4ường xuống nhé! Nếu anh không muốn nói chuyện với em, vậy hạ giường xong em sẽ về. Để anh Hai ở lại bệnh viện với anh”
Giang Trì vẫn không8 nói gì.
Ngay cả khi cô nói muốn đi, Giang Trì vẫn không có phản ứng, có thể thấy rằng anh đang thực sự tức giận.
Sau khi giúp Giang Trị hạ giường xuống, Cố Tương không nói chuyện với anh nữa.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Giang Trì ngủ đến nửa đêm, vết thương đau nhức rất khó chịu, toàn thân anh bị toát mồ hôi khiến anh đột nhiên tỉnh lại.
Nhớ đến chuyện chắc giờ phút này người phụ nữ nhẫn tâm kia đang ôm Noãn Noãn và ngủ thật ngon lành ở nhà, Giang Trì cảm thấy rất không thoải mái.
Từ trước đến nay có bao giờ anh đã phải bận lòng, quan tâm đến người khác? Vậy mà bây giờ lại không tự chủ được mà quan tâm đến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129623/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.