Cố Tương hỏi: “Nếu đã không phải đến nói xin lỗi thì cô đến làm gì?”
Mạnh Nghiên nói: “Cô mang máy quay phim củ5a anh tôi ra đây, tôi đến lấy về cho anh ấy. Chẳng phải bây giờ cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Mạnh à? Vậy thì c6ũng không cần dùng đồ của nhà tôi nữa.”
“...” Cố Tương hơi kinh ngạc nhìn Mạnh Nghiên, “Mạnh Nghiên này, gần đ7ây cô ở nhà lâu quá nên đầu óc không dùng được à? Cô đừng có ép tôi phải đánh cô.”
“Làm sao, cô mang đồ trong n4hà tôi đi mà còn lý luận à?” Mạnh Nghiên phản bác: “Mẹ đã tới nhà họ Giang rồi, chờ mẹ đến đấy sẽ nói chuyện của cô với8 họ, để nhà họ Giang biết cô là loại người vong ân phụ nghĩa như thế nào, xem nhà họ có còn che chở cho cô nữa không nhé. Cô bây giờ đã không còn là người của nhà họ Mạnh nữa nên đương nhiên phải trả lại đồ rồi! Máy quay phim đầu, mau giao ra đây.”
Bạch Vi chứng kiến cảnh này, bèn thì thầm hỏi Cố Tương: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhưng Cố Tương lại nói với Mạnh Nghiên: “Cô mau cút ra ngoài cho tôi, đừng có ép tôi đánh cô.”
Mạnh Nghiên nói rất đắc ý: “Cô không đưa đồ cho tôi, tôi sẽ không trở về.”
Hiện tại Cố Tương không trở về nhà họ Mạnh, mà bố của cô ta cũng không xen vào chuyện của Cố Tương.
Cố Tương nghe Mạnh Nghiên nói mà phát hiện cô ả này thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
“Mạnh Nghiên, cô đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129581/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.