Con mèo nhỏ này mới được hai tháng tuổi, chỉ to bằng một bàn tay thôi, cô sợ mình hơi mạnh tay quá sẽ làm nó bị đau.
Giang Trì5 nói: “Thử một chút đi, đừng sợ, nó rất ngoan, cũng rất hiện.” Cố Tương ngẩng đầu nhìn vào mắt của Giang Trà, cô đưa tay ra nhận lấy6 con mèo.
Bộ lông của con mèo rất mềm, Cố Tương chợt nhớ ra trước đây ở trong nhà của cô cũng có một con mèo mướp, lúc bố mẹ7 cô chưa ly hôn. Nhưng sau đó vì bố cô không thích nên mẹ đã cho con mèo đi. Khi ấy cô còn nhỏ tuổi, vì chuyện này mà đã khóc rất lâu4.
Thời gian dài sau đó, nhìn những con vật nhỏ giống như vậy, cô chỉ cảm thấy không quen, cũng không đâm đυ.ng vào chúng.
8
Hiện giờ được ôm lại một lần nữa, cảm giác ấm áp lúc ấy dường như đã trở lại bên cô.
Giang Trà thấy lúc cô ôm chú mèo, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn, anh hỏi: “Em thích không?”
“Nó thật đáng yêu.” Thật ra cô vẫn luôn muốn nuôi một con mèo,
Nhưng vì cô sống trong nhà họ Mạnh mà Mạnh Nghiên không thích, cũng bị dị ứng với những con vật có lông như vậy, cho nên từ xưa đến nay nhà họ Mạnh không bao giờ nuôi con vật gì. Đương nhiên cô cũng không thể nuôi.
Giang Trà nói: “Em thích thì chúng ta mang nó về nhà. Sau này nó có thể làm bạn với em.”
Mèo là loài động vật có khả năng chữa lành tốt nhất trên thế giới.
Hơn nữa, động vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129571/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.