Hôm qua cô có trang điểm, lúc uống say trở về cũng không rửa mặt, không tẩy trang nên trên mặt có chút không thoải mái. Cô nhìn mình trong gương 5phát hiện bút kẻ mắt này dùng khá tốt, hôm qua cô khóc lâu như vậy mà không bị trôi, hôm nào phải mua thêm hai cây mới được.
Giọng nói c6ủa Giang Trà truyền tới từ trên giường: “Tối hôm qua anh chăm sóc em cả đêm đấy.” Vì ở bên cạnh cô mà anh bị cô làm ầm ĩ cả một đêm! Giờ nhìn cá7i thái độ ghét bỏ này của cô, Giang Trí rất hối hận. Chắc anh bị điên rồi nên mới nuông chiều cô như thế.
Biết trước thế này thì anh nên4 thừa dịp cô uống say mà xử lý cô, để cho cô biết thế giới này hiểm ác đến mức nào. Cố Tương đang rửa tay thì nghe thấy Giang Trì nói thế, thật8 ra không cần anh nói, cô cũng có thể đoán ra được.
Nói thực, Cố Tương chưa bao giờ uống say như vậy. Bởi vì chỉ có một mình, cho nên cô không dám phóng túng bản thân khi ở bên ngoài như vậy.
Bình thường cố và Bạch Vi đi chơi với nhau, toàn là Bạch Vi uống say, cô phụ trách đưa cô ấy về.
Tối hôm qua là lần đầu tiên cô say như vậy. Một là bởi vì tâm trạng của cô thực sự không tốt, hai là vì có Giang Trì ở bên cô.
Cô cũng không biết tại vì sao mà mình luôn cảm thấy, hiện giờ có anh ở bên cạnh, dường như lòng cô an tâm hơn rất nhiều.
Chỉ là, cô chắc chắn sẽ không bao giờ nói những lời này cho Giang Trì nghe.
Cô cố ý nói: “Tôi không tin đầu. Anh mà không thừa dịp tôi uống say sàm sỡ tôi á.”
“...” Giang Trì nằm ở trên giường, miệng lẩm bẩm: “Em cứ thử xem lần sau em uống say, tôi có còn dễ dàng buông tha cho em như vậy nữa không.”
Hiện tại anh chỉ có cảm giác hối hận thôi! Cố Tương bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô liếc mắt nhìn Giang Tri nằm trên giường, trong anh cực kỳ giống mỹ nhân trong bức tranh vẽ cung đình phương Tây.
Sáng sớm nhìn thấy anh thế này thật sự không thể chịu được!
Cô lười phải tiếp tục nhìn anh nên sang phòng bên cạnh tìm sữa rửa mặt và bông tẩy trang.
Tẩy trang xong cô mới nhớ ra mình chưa cầm điện thoại, lại lộn trở về phòng của Giang Trì.
Giang Trì đã rời giường, áo ngủ đã cởi ra, anh đang đứng mặc áo sơ mi.
Thấy Cố Tương loay hoay ở trên giường, anh hỏi: “Em tìm cái gì vậy?”
“Điện thoại.” Cố Tương nói: “Hay anh làm rơi điện thoại của tôi rồi?”
Giang Trí đi tới ngăn kéo chỗ đầu giường lấy điện thoại di động ra.
Cố Tương cầm điện thoại, kiểm tra thời gian, sau đó mới chậm rãi nhìn về phía Giang Trì. “Tối hôm qua tôi không làm chuyện gì mất mặt đấy chứ?” Cô vẫn thấy hơi lo lắng. Giang Trà khịt mũi, hỏi: “Chuyện mất mặt gì cơ?”
“Tôi xem trên mạng thấy mấy người uống say đều hay làm một vài chuyện rất xấu hổ, tôi muốn biết tôi có làm như vậy hay không.”
Giang Trà liếc Cố Tương, nhớ lại lần đầu tiên cô khóc nức nở như vậy ở trước mặt mình... Như thế có tính không?
Nhưng có vẻ sau khi ngủ một giấc, trông Cố Tương đã khá hơn nhiều.
Giang Trà nói: “Có làm.”
“Thật hả?” Cố Tương không tin nổi mở to mắt. Giang Trì tiếp tục: “Em hôn anh, nói em thích anh, anh không cho em còn muốn cắn anh.”
“... Không thể nào.” Cố Tương hoàn toàn không tin mình sẽ làm ra loại chuyện này.
Tại sao cô lại làm như vậy chứ? Giang Trí nhíu mày, “Em xem đi, anh nói em lại không tin.”
Anh xoay người sang chỗ khác tiếp tục mặc quần áo. Cố Tương vẫn không tin, “Chắc chắn là anh đang lừa tôi!” Lúc cô đang nói chuyện với Giang Trà thì điện thoại đổ chuông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]