Nghĩ tới đây, anh nhíu mày, cũng nổi nóng lên mà tức giận với Cố Tương, “Em hóng gió ở chỗ nào không hỏng lại phải chạy đến nơi này để người khá5c hiểu lầm?”
Nghĩ bản thân giống như thằng ngu mà đang trong thời gian họp chạy đến đây, tâm tình của Giang Trí vô cùng tồi tệ. Thấy anh6 tức giận, Cố Tương cũng không cãi lại, cô biết anh sĩ diện, chắc chắn là đang muốn che đi sự xấu hổ của mình rồi.
Cô bèn ngây ngô hỏi 7Giang Trì: “Giang Trí này, nếu như tôi nhảy xuống, anh có buồn không? Nếu trên đời này thiếu đi một người tên Cố Tương, anh sẽ cảm thấy khó chị4u chứ?” Những lời này không giống như do Cố Tương nói ra.
Giang Trì cảm thấy từ trước tới giờ cô luôn là người rất thực tế, sẽ không hỏ8i những câu ngây thơ như trẻ con như vậy.
Anh vốn đang tức giận, lúc này nghe cô nói thế lại bắt đầu trở nên cẩn thận hơn. “Không phải em nói không có ý định tự sát sao?” “..” Cố Tương xấu hổ, “Tôi chỉ hỏi thế thôi. Quên đi.” Cô thở dài một hơi rồi bước về phía xe ô tô. Biết ngay mình không nên hỏi những câu ngu ngốc như vậy mà, cô cũng không biết mình đang hỏi cái gì nữa. Tài xế vẫn đang đợi, Cố Tương lên xe, một lát sau Giang Trì cũng lên theo, anh ngồi bên cạnh cô.
Cố Tương nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, tâm trạng cô không tốt nên không muốn nói chuyện.
Một bàn tay đột nhiên vươn ra cầm lấy tay cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129565/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.