Cố Tương nói: [Tổi nay tôi...]
Không đợi cô gõ xong, anh giống như đã biết cô muốn nói cái gì nên cắt ngang luôn: [Cầ5m tiên của tôi rồi thì phải làm việc thay tôi.]
Cố Tương: “...”
Cô đang định nói tôi cầm tiền của anh lúc nà6o? Thì nhớ ra Giang Trì đã giúp cô thanh toán khoản nợ, cô phát hiện mình vậy mà chẳng có tí lý lẽ nào.
Cố Tương vốn7 là người không thích thiếu nợ của người khác, gặp phải loại tình huống này, nếu như không trả được hết nợ thì trong lòng cô 4chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.
Cô đành nói: [Được rồi.]
Cô có cảm giác Giang Trà đang đào hố cho mình, nh8ưng cô biết rõ là có hổ mà còn phải buộc lòng nhảy vào. Ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Tương đến chỗ mẹ Giang Trí nói với bà mình phải qua chỗ Giang Trì, bà Giang nghe vậy thì mỉm cười bảo: “Con đi đi.”
Bà thích con dấu chủ động như thế!
Nếu Cố Tương mà còn không chủ động, là bà lại phải nhọc lòng vì hai đứa này nữa!
Nghĩ đến chuyện mình có thể rời đi ngay lập tức, Cố Tương cảm thấy người rất thư thái, lúc ra ngoài bước chân của cô cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mạnh Nghiên nhìn theo bóng lưng Cố Tương, cô ta đứng lên đi theo cô. “Cố Tương.” Cố Tương vừa ra đến cửa thì nghe thấy Mạnh Nghiên gọi.
Cô quay đầu lại thấy Mạnh Nghiên đang ở chỗ cầu thang đi về phía mình.
Cố Tương hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”
Mạnh Nghiên nói: “Gọi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129563/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.