Đến bây giờ Cố Tương vẫn còn nhở Mạnh Nghiên đã tỏ ra ghét bỏ như thế nào khi mẹ bảo cô ta vào làm dâu nhà họ Giang. Lần trước cô ta còn cùng đá5m chị em cười nhạo cô, giờ phút này nhìn thấy Giang Trì, chắc cô ta phải bất ngờ lắm nhỉ!
“Con bị ngốc luôn rồi hả?” Bà Mạnh nhìn Mạnh N6ghiên, bình thường Mạnh Nghiên mà nhìn thấy người khác đều rất lễ phép, về điểm này cô ta làm tốt hơn Cố Tương nhiều.
Nhưng lúc này thấ7y Mạnh Nghiên câm như hến, bà Mạnh có chút không vui.
Nhỡ Giang Trì hiểu lầm rằng mọi người không thích mình thì làm sao bây giờ?
Bà ta cũng không muốn lần đầu tiên Giang Trì tới nhà lại để lại cho người ta ấn tượng xấu. Được mẹ nhắc nhở, Mạnh Nghiên mới sực tỉnh, cô ta h8iền lành gọi Giang Trì: “Anh rể.” Giang Trà đáp: “Ừ.”
Sau đó bước vào nhà theo lời mời của bà Mạnh. Mạnh Nghiên đứng ở ngoài cửa một lúc lâu vẫn không vào nhà, cũng không biết cô ta đang làm cái gì.
Đặt hết đồ vật xuống, Giang Trí ngồi xuống ghế sô pha, bà Mạnh rất nhiệt tình gọi người giúp việc bê trà tới cho anh.
Bà Mạnh ngồi ở một bên nhìn Giang Trà, trong lòng rất vui vẻ, “Giang Trà hôm nay không đi làm sao?”
Giang Trí ngồi ở trên sô pha, dùng ngón tay mảnh khảnh nâng tách trà lên uống, anh nói: “Hôm nay con được nghỉ.”
Thật ra là vì muốn đi cùng Cố Tương về nhà, cho nên hôm nay anh mới không tới bệnh viện, nếu không với cá tính của anh, ngày nghỉ mà không có việc gì khác là anh đã ở bệnh viện rồi.
Nói đến đây, Giang Trì bỗng hỏi: “Người bạn lần trước của mẹ khỏe chưa ạ?”
“Đã xuất viện rồi.” Bà Mạnh vui vẻ nói: “Nhờ có con giúp đỡ đấy! Cậu trợ lý kia của con rất nhiệt tình, lúc nào gọi cậu ta tới nhà ăn cơm nhé.” Cố Tương ngồi bên cạnh nhìn mẹ mình...
Mẹ ấy à, ngoài việc ghét bỏ cô vì chuyện của bố cô ra thì đối với người khác đều rất tốt. Xã giao bên ngoài cũng không tệ, hễ là người có quen biết với bà, có ai mà chẳng phải khen một câu, bà Mạnh đúng là rất biết cách đối nhân xử thế đâu?
Giờ phút này nghe bọn họ tán gẫu, Cố Tương hoàn toàn không chen lời vào.
Giang Trà liếc cô một cái, phát hiện bình thường Cố Tương ở nhà họ Giang còn khả hoạt bát, nhưng vừa về đến nhà là biến ngay thành hũ nút, không thích nói chuyện.
Người bình thường về đến nhà chẳng phải đều như cá gặp nước sao?
Trong khi họ đang trò chuyện, Mạnh Nghiên bước vào và im lặng ngồi xuống bên cạnh bà Mạnh.
Sau khi ngồi xuống, cô ta vẫn luôn đánh giá Giang Trì...
Cố Tương chỉ mải ngồi nghịch điện thoại ở một bên, Giang Trà cùng chị ta không có tương tác gì với nhau... Có vẻ như mối quan hệ giữa chị ta và anh rể cũng không được tốt lắm.
Cũng phải thôi, tính tình Cố Tương kèm như vậy, Giang Trà sẽ thích chị ta mới là lạ đấy!
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạnh Nghiên dễ chịu hơn một chút. Cố Tương bỗng hỏi: “Sao chú Mạnh vẫn chưa về ạ?”
Bà Mạnh nói: “Sắp về rồi, mẹ đã nói với ông ấy rồi! À phải, mấy đứa ngồi nói chuyện một lúc đi, để mẹ vào bếp kiểm tra. Giang Trí à, cứ tự nhiên như ở nhà nhé, đừng khách sáo.”
Giang Trà gật đầu, “Vâng.”
Mạnh Nghiên chủ động nói chuyện với Giang Trì, cô ta hỏi: “Anh rể, anh là bác sĩ à?”
Giang Trà đáp: “Ừ.”
“Nghe nói, ở bệnh viện anh là Phó Viện trưởng hả, thật là lợi hại!” Mạnh Nghiên khen.
Giang Trí khiêm tốn nói: “Chỉ để treo danh như vậy thôi.”
Cố Tương thấy hai người trò chuyện vui vẻ thì bảo: “Tôi đi gọi điện thoại cho chú Mạnh, hai người nói chuyện nhé.” Sau đó đi luôn lên tầng.
Giang Trì nhìn lướt qua bóng lưng của cô, tiếp tục uống trà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]