Cố Tương nhíu mày nhìn lướt qua Mạnh Nghiên, cô lạnh lùng nói: “Mắc mớ gì tới cô?”
“Chị lấy đồ của anh trai tôi, có 5tin tôi sẽ nói cho anh ấy biết không.”
Mạnh Nghiên luôn đáng ghét như vậy!
Cố Tương cười: “Anh của cô? Vậy 6cũng phải để anh ấy nhận cô em gái này mới được chứ.” Mạnh Viễn Châu là con trai của chú Mạnh với người vợ trước, anh ấy có 7quan hệ không tốt với chú Mạnh, rất ít khi quay về đây, ít nhất là mấy năm nay Cố Tương chưa từng nhìn thấy anh ấy. Bình th4ường Mạnh Nghiên và bà Mạnh cũng không dám động vào đồ đạc của anh ấy, sợ lúc nào đó anh ấy trở về mà biết thì sẽ không vui.8 Cho nên dù anh ấy không trở lại, căn phòng của anh vẫn được giữ nguyên.
Lời Cố Tương nói như đâm vào lòng Mạnh Nghiên. Mạnh Nghiên sĩ diện, cãi: “Anh ấy là anh trai tôi, ít nhất trong người cũng chảy một nửa dòng máu giống tôi... Tại sao anh ấy lại không nhận tối chứ?”
“Thế à.” Cố Tương liếc nhìn Mạnh Nghiên, “Hình như tôi với cô cũng chảy một nửa dòng máu giống nhau đấy, nhưng tôi đều có muốn coi cô như em gái, đáng tiếc thật đấy.” “Cố Tương!” Mạnh Nghiên tức điên.
Mỗi lần nói chuyện với Cố Tương, cô ta toàn bị thua thiệt. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta lại ghét Cố Tương. Cố Tương nhíu mày, cô cũng không đi ra ngoài mà tiếp tục loay hoay với cái máy quay phim.
Mạnh Nghiên nói: “Tôi mặc kệ, chị đụng vào đồ của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129545/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.