Nghĩ đến chuyện ngày mai phải về nhà, Cố Tương cũng ngủ không ngon.
Cô chui trong chăn lén lút nghịch điện thoại một lát, nhưng không dám m5ở âm thanh vì sợ quấy rầy đến Giang Trì. Trốn trong chăn lâu quá nên cổ bị mỏi, cô bèn bỏ điện thoại xuống không đụng đến nữa.
Cố Tương nh6ắm mắt lại, cố gắng làm cho mình ngủ thật ngon, nhưng khi mở mắt ra cô lại nghĩ đến mẹ... Thật ra những ngày này, tuy không nhắc đến nhưng trong lò7ng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Bây giờ nhớ đến, cảm giác ấm ức lại trào lên.
Rõ ràng trước kia mẹ cũng rất thương cô, nhưng tại vì sa4o sau này lại biến thành như vậy chứ? Bố đã đối xử không tốt với cô rồi, đến ngay cả mẹ cũng ghét cô.
Trên đời này có người may mắn, cũng c8ó người bất hạnh, nhưng hình như mọi chuyện bất hạnh đều rơi hết vào người cô.
Nghĩ tới điều này, sợi dây luôn kéo căng trong lòng Cố Tương bỗng không thể chịu nổi được nữa.
Nước mắt cô tuôn rơi.
Cô trốn trong chăn, cằn ngón tay khóc thầm một lúc, giống như đang trút nỗi ấm ức của mình qua những giọt nước mắt.
Một lát sau, cô nghe thấy có tiếng động, là Giang Trí đứng dậy.
Sợ bị anh nghe thấy mình đang khóc, Cố Tương vội vàng kìm lại.
Cô thấy Giang Trí lần mò vào phòng tắm, chắc là đi vệ sinh.
Một lát sau, Giang Trà vẫn chưa đi ra, bên trong lại phát ra tiếng anh đang tắm.
Cố Tương đang khóc nức nở thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129540/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.