Chương trước
Chương sau


Không khí gượng gạo.

Khoảng rất lâu sau thì Thiên Kỳ vẫn cứ ngồi yên một chỗ không có ý định rời khỏi ghế, cô đã hết kiên nhẫn với cái người đáng ghét này chuẩn bị tuôn ra câu nói nhưng khi ngước nhìn lên lại thấy Thiên Kỳ đang nhìn cô chằm chằm.

Câu nói của cô lại chỉ biết nuốt ngược vào trong.

Trời ơi, cái ông chú này làm sao vậy chứ!

Bạn bè cô đã mất công đến đây rồi mà lại làm thế này thì có mất mặt, có chết không cơ chứ.

Ngồi hết buổi trong sự nhàm chán thất vọng và tuyệt vọng, bạn bè của cô bắt đầu liếc nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy, Hoàng Kiều Linh đại diện nói.

"À...Hôm nay bọn cháu đến đây cũng có ý định thăm bạn Bích Thảo một lát, thấy bạn tình hình đã không sao rồi nên bọn cháu xin phép về trước ạ!"

"Không ở lại chơi thêm lát nữa sao?" Thiên Kỳ nói.

"Dạ thôi ạ, bọn cháu còn có việc nên đi trước"

"Ừm" Thiên Kỳ gật đầu đồng ý.

Bích Thảo cũng vội đứng dậy tiễn đám bạn một đoạn ra đến cửa.

"Bích Thảo, bọn mình về nhé"

Hoàng Kiều Linh vẫy tay chào với cô, ánh mắt nhìn nhau với vẻ hiểu ý lại thoáng chút buồn. Cô nhìn từng người từng người một bước khỏi cửa chính mà lòng nặng trĩu lại, mỗi một người ra khỏi cửa là cảm giác nguy hiểm càng ngày càng tiến gần hơn.

Nhưng mà cô ngàng nghĩ càng tức, tất cả đã bị người đàn ông kia phá đám.

Không khí trong phòng khách bỗng chốc yên tĩnh hẳn, luồng khí lạnh bắt đầu bao phủ. Bích Thảo nhẹ nhàng quay đầu lại đã thấy Thiên Kỳ đứng sẵn từ khi nào.

"Ch...Chú muốn làm gì!"

"Cái tên hồi nãy nắm tay em là thiếu gia nhà nào!"

"Là bạn thôi, chú hỏi làm gì?"

Không sợ, không sợ...Nhất định là không được sợ chú ta.

Bích Thảo thản nhiên đáp, cô tức lắm. Bị người kia phá đám như vậy chẳng vui vẻ được. Cô bước qua Thiên Kỳ hai tay khoanh trước ngực đi lại phía ghế sofa.

Dù sao cô cũng là tiểu thư của cái nhà này cớ sao lại bị anh ta chèn ép, trong một khoảng khắc nào đó bỗng cô quên mất sự việc ngay ở trên phòng kia mà hai người thoả thuận, trong một lúc nào đó cô có thể lấy lại được khí chất vốn có thường ngày của mình.

Ái chà, cô bé, hoá ra là em chọn cái chết!

Bích Thảo cô vừa mới bước lại ghế đánh người định ngồi xuống thì...

"A"

Thân hình cao lớn của người đàn ông kia đã nhanh chóng đi theo cô, bàn tay to lớn đẩy mạnh người cô nằm ngửa xuống dưới ghế sofa.

Thiên Kỳ trống tay trên người cô mà giam giữ, cô đã vô tình chọc giận hắn rồi, ánh mắt đáng sợ như hố sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào lòng tử mắt cô gái dưới thân mình, giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Đừng nói em đã quên chuyện giữa chúng ta rồi đấy?"

Thật là ngu ngốc mà, đã thoát được rồi bây giờ lại sơ ý để anh tóm lại. Bích Thảo vặn cổ tay nhỏ đang bị anh bóp mạnh nhấn xuống ghế. Cô có chút sợ.

"Ch...Chú à, làm sao mà cháu quên được chứ!"

"Thật vậy không! Tôi còn tưởng em quên rồi đấy....Hai cái hôn, mau lên!"

Cái gì chứ! Như thế này là có phải ép người quá đáng không...Cô vừa nghe anh ra lệnh vừa há hốc mồm vì bất ngờ, mới nãy còn nói một cái giờ lại thành hai cái.

Bích Thảo trong cái ló đột nhiên lại ló cái khôn, trong đầu bắt đầu tính kế gì đó. Gương mặt chuyển sang ửng hồng mỉm cười với người nam nhân phía trên.

Ở phía dưới chân của cô bắt đầu dụt lại, đầu gối di chuyển lên cao vào giữa nơi thánh địa đang nhốt chú hoạ mi của anh. Thiên Kỳ nhíu mày không hiểu cô đang có ý gì với mình thì đột nhiên giọng nói của cô ngọt ngào hẳn.

"Thế chú muốn hôn...hay là hôn"

Vừa cất giọng nói mĩ miều đầu gối cô vừa cọ sát vào chỗ hiểm của người ta. Bàn tay nhỏ của cô bắt đầu đưa lên vuốt mặt rồi dần dần trượt xuống cởi vài khuy áo trên người anh ra để lộ vùng ngực săn chắc.

Cũng biết trêu chọc người khác...Cô bé, được đấy.

Thiên Kỳ nhìn theo từng hành động nhỏ của cô rồi khoé mô anh khẽ cong lên cười tà.

"Nếu em muốn chúng ta tiến xa hơn việc hôn...thì..."

Anh thả lỏng cánh tay của cô, Bích Thảo tim bắt đầu đập nhanh hơn như thể chỉ đợi tới lúc này.

Thả lỏng, đúng rồi...phải thả lỏng tay hơn nữa thì cô mới có thể chạy thoát.

Cô nhắm nghiền mắt hít một hơi thật sâu, cuối cùng chính là tay của anh đã hoàn toàn buông tha cho cánh tay nhỏ của cô còn anh đang làm cái hành động cởi áo hay cởi quần gì thì không biết.

Bích Thảo chỉ nghĩ kế hoạch của mình đã thành công liền co cẳng mà vùng vẫy chạy thoát.

Haha...ông chú đã bị mắc lừa rồi nhé, dễ gì mà dụ được.

Thiên Kỳ bị hành động của cô bé làm cho chao đảo mà chuyển đổi tư thế cho cô, anh nằm ngửa xuống ghế sofa phơi bày ra bộ ngực vạm vỡ cùng những múi bụng săn chắc.

"Bích Thảo"

Anh tức giận kéo mạnh tay của cô lại sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.